Thiên Quân mệt mỏi thở dài, rồi nằm xuống giường ngủ thiếp đi. Một làn gió lạnh buốt thổi qua khe cửa, Thu Lan đã về, nhưng lần này cô đến là để nói lời tạm biệt cuối cùng với cậu.
Thu Lan đứng trước giường ngắm nhìn Thiên Quân ngủ say, cô bật cười nhẹ rồi lấy tay xoa xoa đầu cậu.
"Thiên Quân, cảm ơn cậu đã giúp tôi phá giải phong ấn, chúng ta tạm biệt từ đây. Hi vọng một ngày không xa chúng ta sẽ còn gặp lại!"
Nói xong cô hóa thành làn khói bay ra ngoài cửa sổ, biến mất trong không khí. Thiên Quân tỉnh dậy không thấy ai, vừa rồi cậu cảm nhận được là Thu Lan mới ở đây. Nhưng sao bây giờ lại không thấy, chẳng lẽ do nhớ cô quá nên mới sinh ra ảo giác sao?
Cậu đứng dậy bước vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo, cậu lấy tay vỗ bộp bộp vào mặt mình rồi nói.
"Thiên Quân ơi là Thiên Quân, cô ta đã đi rồi mày còn buồn làm gì nữa. Cô ta đã đi rồi mày nên vui mới phải, sao trong lòng mày lại buồn như thế này. Có một chút khó chịu ở lồng ngực, có cảm giác hụt hẫng khi cô ấy ra đi!"
Cậu soi chính bản thân mình ở trong gương, khuôn mặt nhợt nhạt mệt mỏi, cậu cười bất lực.
"Hahaha, mày nhìn chính bản thân mày đi, thành ra cái bộ dạng gì rồi? Mà còn mơ tưởng đến cô ấy, không có Thu Lan chẳng lẽ cuộc đời mày không tốt đẹp hay sao? Không có cô ấy mày nên vui mừng mới phải, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276242/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.