Chương trước
Chương sau
Thiên Quân mệt mỏi cầm xẻng đào đào bới bới mấy đống cát lên, từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ làm mấy công việc năng nhọc như thế này. Sinh ra trong gia đình giàu có, vốn chẳng hề đụng tay đụng chân làm mấy công việc vất vả như thế.

Bây giờ lại phải làm lụng như thế cậu không làm nổi, quá sức tưởng tượng của cậu không ngờ chỉ là đào đất lên thôi mà lại khó khăn đến vậy. Hai người đào hì hục một lúc cũng đã đến nắp quan tài, Thiên Quân thở phào nhẹ nhõm ngồi bịch xuống đất.

Cậu lấy tay lau đi mồ hôi trên trán.
"Phù, mệt quá cuối cùng cũng đào tới quan tài! Giờ chỉ cần khiêng quan tài lên thôi!"

Người đàn ông ngồi xuống kế bên cậu cười mỉm.

"Thấy cậu đào đất có vẻ khó khăn nhỉ? Chắc lại là công tử bột nhà nào đây!"

Thiên Quân bị ổng đoán trúng liền khó chịu nói.
"Chú không cần quan tâm đâu, lo khiêng quan tài lên làm chính sự đi rồi về sớm!"

Người đàn ông vội vã đứng dậy lấy dụng cụ rồi cùng với Thiên Quân khiêng quan tài lên. Quan tài màu đen làm bằng gỗ huyền thiết rất là chắc chắn, mà lại nặng nữa cậu khiêng quan tài lên rất là vất vả mệt mỏi uể oải. Cuối cùng quan tài cũng đã được khiêng lên trên mặt đất.

Thiên Quân thở hồng hộc nhìn quan tài màu đen mà khó hiểu.

"Chú ơi nhìn kìa, quan tài màu đen đó! Tôi chưa thấy bao giờ luôn, trông có vẻ rất đẹp!"

Người đàn ông nhìn thấy quan tài màu đen liền nhăn mặt lại, trông có vẻ như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Quan tài màu đen bằng gỗ huyền thiết rất hiếm, chỉ có pháp sư trừ tà mới có được loại gỗ quý này. Thiên Quân nhìn thấy ông ta đang suy nghĩ đăm chiêu thì vội hỏi.

"Này chú, chú ơi có chuyện gì thế!"

Lúc này người đàn ông kia mới giật mình tỉnh lại nói.

"Đây là gỗ quý dùng để trấn giữ tà khí, nếu như pháp sư đã dùng loại gỗ này thì chắc hẳn ở trong quan tài đó có một linh hồn tà ác. Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa trước khi mở nắp quan tài ra?"

Thiên Quân nghe ổng nói thế thì cậu cũng có chút sợ, bình thường Thu Lan bị phong ấn trong quan tài rồi mà sức mạnh của cô vẫn dữ dội đến thế. Nếu như gỡ bỏ phong ấn ra thì cô còn mạnh như thế nào nữa, nhưng biết làm sao được. Cậu đã hứa với cô là sẽ giúp cô gỡ bỏ phong ấn, nếu như thất hứa chắc cô sẽ giết cậu mất.

Nghĩ đến chuyện cậu sẽ bị Thu Lan xử trảm liền cảm thấy run sợ, ớn lạnh một cái da gà da vịt nổi lên. Cậu quyết định dứt khoát.

"Tôi đã quyết định là sẽ mở nắp quan tài rồi, chú cứ mở đi!"

Người đàn ông đó thở một hơi dài rồi tặc lưỡi lắc đầu.
"Chàng trai trẻ à, tôi nói cho cậu biết nhá! Cậu sẽ hối hận khi ngày hôm nay cậu đã quyết định làm một chuyện dại dột đó nhé!"

Thiên Quân không muốn nghe ổng nói nhiều lảm nhảm nữa, ý cậu đã quyết thì không thể thay đổi. Cậu nhăn mặt.

"Tôi quyết định rồi, tôi không còn lựa chọn nào khác! Mời chú phụ giúp tôi mở nắp quan tài ra!"

Người đàn ông thở dài:
"Được rồi, tôi mở đây!"

Hai người hì hục đẩy nắp quan tài ra, mất một lúc nắp quan tài mới mở ra được. Sau khi mở nắp quan tài ra Thiên Quân hú hồn, trời ạ bên trong quan tài toàn là bùa chú. Có nhiều vết móng tay cào cấu ở trên nắp quan tài, người ở trong quan tài biến dạng đã bị phân hủy theo thời gian.

Nhìn kỹ xác chết thì cậu cảm thấy rất kinh khủng, miệng rách toạc ra, con mắt trợn trắng có những con dòi bò lúc nhúc ở bên trong hốc mắt. Khuôn mặt bị nát bét biến dạng nhìn rất kinh khủng, lòi ra cả bộ xương trắng chỉ còn dính một chút thịt đang phân hủy.

Trên đỉnh đầu của xác chết có cắm một cây đinh, hai vai có hai cây đinh, hai chân có hai cây đinh. Giữa người dán một lá bùa thật lớn, xung quanh người được quấn bởi sợi chỉ đỏ. Trên trán có dán một lá bùa trấn tà, người trong quan tài mặc đồ tân nương màu đỏ. Móng tay dài đỏ lè nhọn hoắc, nhìn vào quan tài cảm thấy thực sự kinh dị đến cực điểm.

Thiên Quân cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào quan tài, đây chính là Thu Lan sao. Trời ơi, không thể tin được cô ấy bị đối xử quá tàn nhẫn như thế. Biến một người bình thường trở thành một cái xác chết không thể nhận dạng được, một cái xác gớm ghiếc ai nhìn vào cũng không khỏi run sợ.

Người đàn ông nhìn thấy cảnh này vội chau mày lại nhìn về phía Thiên Quân.

"Cậu chắc chắn muốn gỡ bỏ phong ấn cho cô ta chứ?"

Thiên Quân vẫn đang cảm thấy hoảng sợ khi chứng kiến cảnh người thật việc thật, cậu đang đứng cứng đờ một chỗ không nhúc nhích. Thì người đàn ông đó vội vỗ vào vai cậu mấy cái, để cho cậu tỉnh táo lại.

"Này này, chàng trai trẻ cậu có nghe tôi nói không?"

Thiên Quân lúc này mới hoàn hồn trở lại vội quay mặt lại nói.

"Hả hả tôi đây! Chú nói gì thế tôi không nghe rõ?"

Người đàn ông ho khan vài tiếng:
"Tôi nói là cậu có chắc chắn muốn gỡ bỏ phong ấn cho cô ta không? Cậu suy nghĩ kĩ đi rồi quyết định!"

Thiên Quân vừa sợ vừa lo lắng, trông cô ta ghê sợ như vậy nếu không làm theo ý cô thì sẽ bị cô giết chết. Thôi thì đành nghe theo lời cô thôi chứ biết sao được, Thiên Quân gật đầu.

"Tôi chắc chắn muốn gỡ bỏ phong ấn mà, chú chờ tôi một chút để tôi gỡ mấy cây đinh với lá bùa này ra. Rồi tôi với chú chôn cái quan tài này xuống đất lại, cho sạch sẽ hoàn chỉnh rồi mới đi về. Ý chú như thế nào?"




Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.