Thiên Quân bị Thu Lan đánh vào đầu liền ôm đầu la lên.
"Á, cô làm gì vậy? Nhẹ tay một chút! Đau đầu bổn thiếu gia rồi!"
Thu Lan lườm cậu bằng ánh mắt sắc bén.
"Cậu muốn chết phải không?"
Người Thu Lan toát ra hàn khí lạnh buốt thấu xương tủy, ánh mắt đỏ lòm nhìn chằm chằm vào Thiên Quân. Khiến cho cậu sợ run người, mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu nuốt nước bọt một cái "ực" rồi nói.
"Thu Lan, cô bình tĩnh lại đã đừng có mà nóng vội như thế chứ? Cô làm tôi sợ đấy!"
Thu Lan trợn mắt lên nói: "Biết sợ mà còn không làm theo lời tôi nói à?"
Thiên Quân vội xua tay.
"Đâu có, đâu có tôi đi làm liền đây! Cô chờ tôi một chút!"
Nói xong cậu vội chạy đi đến bên cạnh người đàn ông trạc tuổi trung niên, đang ngồi nghỉ ngơi uống trà bên phần mộ trống. Cậu bước đến lại gần người đàn ông đó rồi cậu hỏi thăm.
"Chào chú! Chú đang làm công việc gì vậy ạ?"
Người đàn ông đó uống cho xong tách trà rồi mở miệng cất tiếng.
"Tôi làm việc mai táng thi thể! Cậu hỏi là có chuyện chi?"
Thiên Quân cảm thấy giật mình, người đàn ông này làm việc mai táng thi thể đúng như lời Thu Lan nói. Cậu vội hỏi.
"Vậy giờ chú có đang bận việc gì không?"
Người đàn ông đáp: "Không, hiện tại tôi đang rất rảnh!"
Thiên Quân chộp lấy cơ hội.
"Vậy tôi có thể thuê chú giúp tôi đào một ngôi mộ được không?"
Người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276235/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.