Bà Thu Liên nghe đến câu "bà nên chôn cùng con tiện nhân Thu Lan của bà đi" thì bà lại cảm thấy đau đớn quằn quại trong tim, bà nhớ ra "Thu Lan" chính là đứa con gái của mình vì uất ức mà tự tử. Bà cười như điên dại "hahahaha" rồi bà ôm đầu la hét inh ỏi.
"Thu Lan ơi, Thu Lan con ơi, con đâu rồi hãy trả lời mẹ đi!"
Ngọc Tâm xô bà té xuống đất rồi chỉ tay vào mặt bà mà nói rằng:
"Ái chà, có vẻ như trí nhớ bà đã hồi phục rất tốt rồi nhỉ? Thời gian vừa qua ở trại tâm thần chắc bác sĩ cũng đã chăm sóc cho bà rất tốt, sức khỏe của bà đã khá lên trông thấy rồi đó!"
Bà Thu Liên không quan tâm ả ta mà chỉ ôm đầu gọi tên Thu Lan trong những mảnh ký ức mơ hồ lúc nhớ lúc quên, bà chỉ nhớ được tên của Thu Lan mà thôi. Bà dường như rất đau khổ cứ gọi tên Thu Lan trong không khí.
"Thu Lan ơi, Thu Lan,..."
Ngọc Tâm tức giận:
"Hừ, cái con nhỏ đáng chết đó có cái gì để bà luyến tiếc mà cứ gọi tên nó như gọi hồn vậy?"
Bà Thu Liên mặc kệ ả cứ mơ mơ màng màng gọi tên Thu Lan trong vô thức "Thu Lan ơi, Thu Lan ơi,..."
Ngọc Tâm thấy thế liền bực bội.
"Tôi nói cho bà biết là con điếm Thu Lan đó chết rồi, bà ngưng nhắc tên nó trước mặt tôi đi!"
Bà Thu Liên bịt tai lại cố gắng không nghe những gì Ngọc Tâm nói:
"Không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276189/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.