Chương trước
Chương sau
Bà Thu Liên nghe đến câu "bà nên chôn cùng con tiện nhân Thu Lan của bà đi" thì bà lại cảm thấy đau đớn quằn quại trong tim, bà nhớ ra "Thu Lan" chính là đứa con gái của mình vì uất ức mà tự tử. Bà cười như điên dại "hahahaha" rồi bà ôm đầu la hét inh ỏi.

"Thu Lan ơi, Thu Lan con ơi, con đâu rồi hãy trả lời mẹ đi!"

Ngọc Tâm xô bà té xuống đất rồi chỉ tay vào mặt bà mà nói rằng:

"Ái chà, có vẻ như trí nhớ bà đã hồi phục rất tốt rồi nhỉ? Thời gian vừa qua ở trại tâm thần chắc bác sĩ cũng đã chăm sóc cho bà rất tốt, sức khỏe của bà đã khá lên trông thấy rồi đó!"

Bà Thu Liên không quan tâm ả ta mà chỉ ôm đầu gọi tên Thu Lan trong những mảnh ký ức mơ hồ lúc nhớ lúc quên, bà chỉ nhớ được tên của Thu Lan mà thôi. Bà dường như rất đau khổ cứ gọi tên Thu Lan trong không khí.

"Thu Lan ơi, Thu Lan,..."

Ngọc Tâm tức giận:
"Hừ, cái con nhỏ đáng chết đó có cái gì để bà luyến tiếc mà cứ gọi tên nó như gọi hồn vậy?"

Bà Thu Liên mặc kệ ả cứ mơ mơ màng màng gọi tên Thu Lan trong vô thức "Thu Lan ơi, Thu Lan ơi,..."

Ngọc Tâm thấy thế liền bực bội.

"Tôi nói cho bà biết là con điếm Thu Lan đó chết rồi, bà ngưng nhắc tên nó trước mặt tôi đi!"

Bà Thu Liên bịt tai lại cố gắng không nghe những gì Ngọc Tâm nói:

"Không, không con tôi chưa chết, đừng nói như vậy mà!"

Ngọc Tâm bước lại gần bà rồi tát vào mặt bà hai cái, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một.

"Tôi..đã..nói..là..con..chó..Thu..Lan..đó..nó..đã..chầu...diêm..vương...rồi..bà...có..nghe..rõ..chưa..hả?"

Bà Thu Liên bịt tai lại không muốn nghe, bà phản kháng dữ dội.

"Không, tôi không tin!"

Ngọc Tâm trợn trắng mắt rồi đưa tay bóp cổ bà, bà cảm thấy cổ của mình dường như bị bóp chặt đến nỗi không thể thở được. Bà cố gắng vùng vẫy thì ả ta càng xiết chặt hơn.

"Bà không tin đúng không? Vậy bà chết theo nó đi rồi xuống địa phủ mà hỏi nó cho rõ ràng ha!"

Khuôn mặt ả hung tợn, tay bóp cổ bà thật mạnh làm bà sắp không thở nổi nữa, bà vùng vẫy kháng cự, đạp vào bụng ả. Ả ta đau đớn ôm bụng thả tay ra, bà ngồi xuống đất thở hổn hển xoa xoa cái cổ vừa mới bị bóp xong, bà liếc nhìn ả ta.

" Cô thật độc ác!"

Ngọc Tâm xoa bụng trong đau đớn rồi đứng dậy trợn trắng mắt nhìn bà, tay cầm lấy bình bông đổ hết nước trong bình đổ lên đầu của bà. Sau đó ả ta cầm lấy cái bình bông chuẩn bị đập xuống đầu của bà, ả ta cười nham hiểm.

" Hahaha....bà dám đá vào bụng tôi ư? Bà ngon lắm rồi đó, bà nếm thử mùi vị của cái nước trong bình bông này đi, thế nào? Mát mẻ chứ, hahaha..."

Sau đó, Ngọc Tâm bước đến gần bà giơ cái bình bông lên chuẩn bị đập vào đầu bà thì bà hét lên.

"Cô muốn làm gì tôi?"

Ngọc Tâm cười độc ác:
"Muốn làm gì bà hả? Haha, tôi muốn lấy cái mạng chó già của bà đó, được không?"

Bà sợ hãi nhìn ả ta rồi lùi về sau:
" Đừng...đừng có mà làm chuyện dại dột!"

Ngọc Tâm càng ngày càng tiến gần đến bà, khuôn mặt ả bỗng chốc rất dữ tợn.

"Làm chuyện dại dột? Hahaha, tôi đang rất tỉnh táo, rất nhanh thôi bà sẽ đoàn tụ với con nhỏ Thu Lan ở dưới địa ngục. Thu Liên, cuộc đời bà nên chấm dứt rồi, chuẩn bị chết đi! Hahaha..."

Trong lúc đó...

Châu Dương đang trên đường đi đến trại tâm thần để thăm bà Thu Liên, anh có một dự cảm không lành với bà nên đã cố gắng sắp xếp công việc nhanh nhất có thể để đến thăm bà.

Xem tình hình của bà như thế nào, có ổn hay không, vừa đi anh vừa lo lắng cho sự an nguy của bà.

"Phù, cuối cùng cũng đã đến, phải mau đi lên xem dì ấy mới được!"

Châu Dương có cảm giác bất an nên rất lo lắng cho bà Thu Liên, anh vội vã chạy lên phòng tìm bà.

Trong lúc đó, ở phòng của bà, Ngọc Tâm cười man rợ độc ác đến đỉnh điểm, bà Thu Liên chưa bao giờ cảm thấy sợ chết đến như vậy. Cái chết đang đến rất gần, bà sợ hãi mà cầu xin ả ta.

"Đừng, đừng có giết tôi! Tôi cầu xin cô đó!"

Ngọc Tâm cười chán ghét:
" Cái giọng điệu cầu xin tha chết của bà giống y như con chó Thu Lan đó vậy! Thật khiến người ta buồn nôn đến phát tởm!"

Bà Thu Liên nghe nhắc đến con mình liền tức giận mà đứng dậy liều mạng với ả ta.

"Cô dám nói con tôi là chó à? Còn cô là gì? Cô độc ác ghê tởm, cô còn ác hơn cả súc vật! Ít ra con chó còn có tình người, còn cô thì sao? Cô như một con quỷ cái! Tôi liều cái mạng già này với cô, mau đến đây!"

Ngọc Tâm tức đến nổ đom đóm mắt, ả ta nghiến răng ken két.

" Hay lắm, sắp chết rồi mà mồm mép còn hoạt ngôn như vậy! Tôi sẽ cho bà biết mùi vị của địa ngục là gì, mau chết đi!"

Nói xong, Ngọc Tâm cầm nguyên cái bình bông đập thẳng vào đầu của bà, khiến bà choáng váng ngã xuống đất. Bình bông cũng vỡ toang ra, mảnh vỡ đâm vào tay của ả ta khiến ả chảy máu, còn đầu của bà thì cũng bị bể đầu chảy máu. Máu chảy không ngừng, bà đau đớn ôm đầu hét lên.

"Áaaaa...con khốn chết tiệt!"

Vì mất máu quá nhiều nên bà đã ngất xỉu tại chỗ, còn Ngọc Tâm đứng đó đắc ý cười nhếch mép.

"Đấu với tôi? Bà không đủ trình đâu! Hahaha..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.