Sáng hôm sau, Châu Dương chuẩn bị lái xe đi thăm bà Thu Liên thì Ngọc Tâm liền chạy ra hỏi.
\- Chồng ơi, anh đi đâu thế?
Châu Dương mỉm cười:
\- Anh đến trại tâm thần thăm dì Thu Liên!
Ngọc Tâm nhìn anh:
\- Anh lại đến thăm dì ấy nữa à?
Châu Dương gật đầu:
\- Ừ, anh đi đây!
Nói xong thì Châu Dương lái xe bỏ đi để lại Ngọc Tâm đứng đó bực bội.
\- Cái bà già điên này thật là phiền phức!
Châu Dương lái xe đến trại tâm thần, bước xuống xe anh nhanh chóng đi thăm bà Thu Liên. Anh còn mua cả trái cây và cháo cá lóc cho bà Thu Liên, bước vào phòng, anh nhìn thấy bà Thu Liên đang ngủ say. Anh mỉm cười nhẹ, rồi đặt đồ ăn lên trên bàn sau đó ngồi nhìn bà ngủ. Một lát sau bà tỉnh dậy nhìn thấy Châu Dương đang ngồi ở trên ghế liền giật mình mà lùi lại đằng sau.
\- Cậu....cậu...sao cậu lại vào phòng tôi?
Châu Dương cười nhẹ:
\- Dì bình tĩnh đi, con đến thăm dì đây! À, dì mới tỉnh dậy đã đói chưa con có mua đồ ăn đến cho dì này!
Bà Thu Liên cười ngơ ngác:
\- Hơ hơ hơ....đói...tôi...đói...
Châu Dương lấy cháo cá lóc đưa cho bà Thu Liên, bà lấy tô cháo mà ăn lấy ăn để. Chắc bà cũng đã đói rồi nên mới ăn nhanh như vậy, vừa ăn bà vừa cười "hề hề" ngây ngô như trẻ con. Châu Dương nhìn bà mà trong lòng xót thương, vì mất đứa con mà từ một người bình thường trở thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276188/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.