Bà Thu Liên đã tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn thấy Châu Dương đang nhìn chằm chằm vào mặt bà. Khuôn mặt Châu Dương có vẻ thoáng buồn bã, bà ngước nhìn rồi lấy tay huơ huơ qua mặt anh.
"Này này!"
Châu Dương giật mình nhìn thấy bà đã tỉnh vừa mừng vừa lo cho cuộc sống sau này của bà, bà Thu Liên nhìn chằm chằm vào mặt Châu Dương.
" Cậu nhìn tôi chằm chằm làm gì? Cậu là ai?"
Châu Dương hốt hoảng:
" Dì Thu Liên dì không nhớ gì sao?"
Bà Thu Liên nhìn mặt Châu Dương trong lòng dấy lên cảm xúc căm phẫn tức giận đến khó chịu bà xua tay.
"Tôi không biết, mau cút đi, cút đi!"
Châu Dương ngơ ngác:
" Dì thực sự bị điên rồi sao?"
Bà Thu Liên chán ghét đẩy anh ra ngoài cửa rồi nói:
" Đừng đến đây, mau đi đi, cút đi, biến khỏi đây, biến đi!"
Châu Dương buồn bã bất lực nước mắt rơi xuống mặt, bà Thu Liên nhìn thấy anh khóc thì ngây ngốc ra đứng lặng lẽ nhìn anh, trong lòng hiện lên cảm xúc phức tạp vừa oán trách vừa buồn bã vừa lo lắng. Rốt cuộc đây là loại cảm xúc gì vậy? Là của bà sao? Là của trước kia sao?
Bà không nhớ gì cả, bà đứng ngây ngốc tại chỗ ánh mắt đờ đẫn nhìn anh. Châu Dương cũng không quên lời dặn của mẹ anh nên anh lại gần bà rồi nắm tay bà mà nói.
"Thưa dì, nếu dì đã tỉnh lại con sẽ đưa dì đến một nơi! Nơi đây dì sẽ sống mãi mãi!"
Bà Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276186/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.