Sáng hôm sau, bà Châu Hà tỉnh giấc mơ mơ màng màng ngáp ngắn ngáp dài. Vươn tay ra duỗi người một cái, thì vô tình tay bà đụng trúng một vật thể cứng ngắc.
Bà giật mình tỉnh dậy nhìn xem mình đã đụng thứ gì, thì bà hoảng hốt la lên.
"Áaaaaa...."
Ngọc Tâm đang ngủ bỗng dưng nghe tiếng bà Châu Hà hét, thì giật mình tỉnh dậy rồi chạy qua gõ cửa phòng bà Châu Hà nói.
"Có chuyện gì vậy mẹ?"
Bà Châu Hà sợ hãi chạy ra mở cửa cho Ngọc Tâm vào, thì bất chợt thấy nguyên bộ xương người treo lủng lẳng trên cửa phòng. Bà sợ xanh mặt mà hét toáng lên.
"Áaaaa..."
Bà khụy gối xuống đất hít thở một hơi, mồ hôi trên trán bà lấm tấm rơi, tay chân bà bắt đầu run cầm cập. Ngọc Tâm lo lắng gõ cửa thật mạnh.
"Mẹ, mẹ, mẹ ơi có chuyện gì vậy, mở cửa cho con đi!"
Bà Châu Hà đang hoảng loạn bà ngồi xuống hít một hơi thật mạnh, để trấn an bản thân lại rồi mở cửa cho Ngọc Tâm vào. Vừa bước vào thấy nguyên bộ xương người không đầu, ở cửa phòng bà Châu Hà mà Ngọc Tâm sợ hãi hét lên.
"Áaaa... xương người...đây là xương người chết!"
Ngọc Tâm bắt đầu sợ xanh mặt, cái quái gì vậy đây là xương người chết sao lại mất đầu rồi. Tại sao xương người, lại ở trong phòng của bà Châu Hà. Ngọc Tâm sợ hãi cố gắng hít một hơi thật mạnh, rồi hỏi bà Châu Hà.
"Mẹ, chuyện này là sao hả mẹ? Bộ xương không đầu này là của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-ma-le-quy/2276140/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.