“Không uống một giọt rượu nào, thật là khó cho anh nhà tôi.” “Vị kia của n3hà tôi cũng vậy, nhưng mà tôi sẽ được yên mấy ngày, Diệu Diệu tới đây!” “2Sao vậy?” Hạ Diệu Diệu quay đầu mỉm cười đi về phía cô Cả
Bà đã t0hêm một tuổi nhưng chẳng hề thay đổi gì nhiều so với năm ngoái
Bà0 vẫn chững chạc nhưng không mất đi vẻ xinh đẹp, nhã nhặn
“Nói với3 cô xem bình thường ở nhà cháu và cậu ta nói chuyện với nhau ra sao?” Cô Cả rất tò mò, trong mấy lần gặp gỡ ngắn ngủi, cháu rể chẳng hề có hành động gì đặc biệt với cháu gái, cũng chẳng hề lạnh nhạt như với thuộc hạ
Không phải có một câu là trước mặt người ngoài thì diễn kịch” sao
Bà chỉ muốn biết là liệu có phải cháu gái hằng ngày đang bị đối xử lạnh nhạt hay không? Hạ Diệu Diệu cười đặt hai tay lên vai của cô Cả đẩy cô vào phòng: “Cô của cháu ơi, có thể nói thế nào chứ, cũng như bình thường thôi
Cô mau đi ăn khuya, nếu không sẽ bị cướp hết đấy, ăn khuya xong thì cô ngủ sớm đi, ngày mai ăn mặc thật xinh đẹp để qua mặt tất cả khách khứa được không?” “Đứa nhỏ này, cháu còn chê cô phiền, cháu cũng không nhìn xem lúc chồng cháu sầm mặt dọa người cỡ nào, không phải là cô đau lòng vì cháu sao?” “Dạ, dạ, cô thương cháu nhất, cho nên cháu mới không nỡ để cô không được thưởng thức tay nghề cực tốt của bác Tra, cô nhanh đi đi.” Hạ Diệu Diệu thấy cô Cả còn muốn nói chuyện, nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591829/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.