Oan uổng, oan uổng..
Hà Mộc An lại lười b3iếng nằm tựa vào ghế, bên tai văng vẳng tiếng Di2ệu Diệu dỗ dành đoạt muỗng của Hà Bất còn có tiế0ng con gái lớn đắc ý cười dáng vẻ ngu ngốc của c0on trai nhỏ, khóe miệng nhếch lên tạo thành một 3nụ cười mỉm
“Phơi nắng chiều rất thú vị đúng không, tiếng chén đũa của Thượng Thượng rơi xuống đất cũng không nghe thấy…” Hà Mộc An giật mình đứng dậy, rơi ở đâu? Hạ Diệu Diệu nhìn anh, quay đầu không nhịn cười được
Dáng vẻ kia đúng là ngốc!
Phòng ngủ im phăng phắc, đột nhiên Hạ Diệu Diệu lấy tay Hà Mộc An ra: “Buồn ngủ…” “Hà Bất không có ở đây…” Hạ Diệu Diệu mơ hồ nhớ tới chuyện cô đã giao Hà Bất cho chú Hà: “Được rồi, được rồi, nhanh lên đi…”
Một phút sau
“Em cười cái gì?” “Em không cười.” Hạ Diệu Diệu nghiêm trang, sao cô có thể cười, nhất là ở nơi này, dưới tư thế này, thời điểm này, như vậy không phải là phá hỏng bầu không khí ư? “Em có.” Anh khẳng định
“Không có.” “Em có!” Hạ Diệu Diệu không biết làm sao: “Được rồi, em có.” Hà Mộc An nhìn tình cảnh bây giờ, buồn bực, tại sao mình phải hỏi cho ra như vậy? Cô cười thì cứ cười, hỏi ra để làm gì?
Đám cưới của Hạ Tiểu Ngư vô cùng náo nhiệt, nhà họ Hạ đầy ắp tiếng cười nói, càng ấm áp vui mừng hơn so với lúc đám cưới Hạ Diệu Diệu
Lúc Hạ Diệu Diệu kết hôn thì nhà họ Hạ có ý lây nhà trai làm chủ, hùa theo sắp xếp của nhà trai, khi đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591828/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.