Thúc Tùng Cảnh bưng đĩa bánh ngọt mà mình không thí3ch ăn, hừ lạnh, tiện tay đặt lên bồn hoa trong góc2 vườn, nhảy qua bậc tam cấp.
Hạ Vũ cũng nh0ảy theo: “Ăn chút đi, lát nữa có thêm món ăn thì t0ớ sẽ lấy thêm món cậu thích cho cậu, vừa nãy tớ th3ấy cậu không ăn gì cả.” “Cảm ơn cậu Hạ đã để mắt.” “Cậu lại vậy rồi.” Hạ Vũ ngồi dưới ánh đèn, gác một chân lên, ngắt một bông hoa để nghịch gϊếŧ thời gian, nhà có nhiều khách như vậy nên tối nay cậu cũng không định sẽ đi ngủ
Thúc Tùng Cảnh nhìn cậu nói: “Cậu xem em họ của mình tìm bạn gái đi, không nói gì khác, chỉ tính vẻ bên ngoài đã hơn đứt Phó Khánh Nhi rồi, sao cậu không học hỏi.” “Nếu cậu còn nói vậy thì sau này không cần liên lạc nữa.” “Đồ vong ơn phụ nghĩa.” Hạ Vũ lười để ý anh ta
Thúc Tùng Cảnh không phục, anh ta chấp nhận chuyện Phó Khánh Nhi, nói thế nào thì cũng là người phụ nữ mà tên ngốc này thích, Thúc Tùng Cảnh suy nghĩ lại không nhịn được muốn châm chọc cậu: “Em dâu rất đẹp nhỉ?” “Cũng chỉ như vậy, không chú ý tới, tạm được đi…” Hình như chị cả và mẹ đều nói con dâu nhà có cả không tệ, vậy chính là không tệ
Thúc Tùng Cảnh bực bội nói: “Cho nên bánh bao cua của tôi cũng mất luôn.” Hạ Vũ nhìn anh ta một cái, nhàm chán xoay người nghịch hoa trong ao, không thèm quan tâm đồ thần kinh ở bên cạnh
Thúc Tùng Cảnh không dám nói từng nhìn thấy bao nhiêu cách dụ dỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591830/chuong-548.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.