Hạ Diệu Diệu nhướng người nhìn thùng rác rồi hơi hối hận, không phải là chỉ hút một điếu thuốc3 thôi sao, khó khăn lắm Mộc An mới muốn hút một điều, cô bị bệnh thần kinh à, chỉ có mũi cô n2hạy cảm à, chỉ có mũi cô là mũi, khác người! Thật đau lòng vì Hà Mộc An! Hạ Diệu Diệu giúp Hà0 Một An lấy ra một điều
“Không cần!” Hà Mộc An đè tay cô lại
Hạ Diệu Diệu ngh0e vậy lại mất hứng! Tốt bụng lại bị hiểu lầm! Cô cáu kỉnh xoay người không thèm phản ứng với 3anh
Hà Mộc An không nhịn được cười, ôm hờ người đang tức giận vào lòng
Tính tình ngày càng nóng nảy! Hạ Diệu Diệu hơi giãy ra rồi thuận thể dựa sát vào: “Tốt bụng không được báo đáp, còn không phải đau lòng vì anh à!” Tay cô nghịch hai viên đá màu xanh da trời trên tay áo anh
“Anh cũng đau lòng vì em.” Lúc đầu anh cũng không có ý định hút, định cầm vậy thôi
Hạ Diệu Diệu vui vẻ, giọng nói dịu dàng mềm mại hơn nhưng vẫn oán trách: “Còn nói à, chưa tan làm mà cứ tới đây, sao không dùng bản lĩnh làm người vô hình của anh ấy, đừng nói chuyện với bọn em nữa.”
“Không dám.”
Hạ Diệu Diệu cười dịu dàng: “Có việc gì mà anh không dám, vui vẻ thì dỗ dành bọn em, mất hứng thì không thèm quan tâm bọn em, nói như anh đáng thương lắm vậy, mẹ con em đều quay quanh anh mà.” Hà Mộc An cười nhạt
Nói hay hơn hát, sao lúc phát cáu không thấy quan tâm người ta như vậy? Trước kia anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591817/chuong-535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.