Hạ Diệu Diệu mỉm cười đứng dậy, trông không hề giận dỗi k3hó chịu chút nào, vui vẻ giao con cho Khả Chân: “Quên tắ2t nước rồi.” Cô xoay người, bất ngờ đóng cửa! Tất cả quá0 trình đều không có chỗ nào không thích hợp.
Bà 0Hạ tức đến lệch mũi! Đây là ném con rể cho họ à! Hà Mộc 3An vẫn như thường, không vội vàng, bình tĩnh như khi mới tan việc, chỉ gật đầu coi như chào hỏi cô út và cha mẹ vợ
Bà Ha thấy vậy lập tức dừng việc oán trách con gái, tỏ ra tươi cười: “Con xem con kìa, vừa tan việc đã chạy đến, có một không! Con cứ nuông chiều nó! Lát nữa Diệu Diệu cũng cần quay về, con để nó đón mình, có phải đỡ phải đi một chuyển không? Diệu Diệu! Diệu Diệu! Vào nhà làm gì! Con không thấy Mộc An tới à! Đi! Mua ít thức ăn, về nấu ăn cho Mộc An.” Bà có nghiền nát hàm răng cũng phải nói được mấy lời khách sáo tử tế
Cô út vội vàng cười hùa theo: “Đúng, ở lại ăn cơm, ở lại ăn cơm…” Tại sao bà ta lại chọn đến đây vào hôm nay vậy? “Diệu Diệu! Diệu Diệu! Con có nghe thấy không?” Hạ Diệu Diệu mất hứng đi ra, đi mua thức ăn gì chú: “Anh ấy có cuộc họp buổi tối, lát nữa phải đi rồi.” Giọng cô vẫn bình thường không hề tức giận
Việc cô và anh cãi nhau cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp, không nên để người ngoài biết được
Bà Hạ nghe vậy, tảng đá trong lòng rơi ùm xuống đất, không ăn cơm thì tốt, không ăn cơm thì tốt:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591816/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.