Bà Hạ nghĩ thấy cũng phải, sao có thể không động lòng cho được, đó là tiền cả đấy, lỡ nh3ư những người đó tự mưu đồ kiếm lời, thời nào mà chẳng có những người như thế, cái gì m2à đạo đức nghề nghiệp, bà không tin
Nhưng bà biết nói thế nào đây, nếu là đồ dù0ng hay ăn uống, thì bà lấy cả chục triệu cũng được, nhưng mà muốn đầu tư, thì bà cũng p0hải trải qua các thủ tục như những người khác, như vậy giống như là bà bị rớt giá: “Chi3ếc bình đó có thật là tốt như em nói không
Với lại chỉ kiếm được có một triệu, chị lại không thiếu tiền, mà đồ có tuổi đều không được sạch sẽ.” Bà Hạ suy xét rất nhanh, dứt khoát giả vờ như không thèm chỗ tiền ấy, không thể hạ thấp mặt mũi của gia đình này được! “Ôi dào, chị dâu của tôi ơi, bây giờ chị phất rồi, một triệu cũng chê ít, một triệu đấy chị ạ…” Nói thừa, cô tưởng tôi không biết sao, nhưng cũng phải có khả năng mới mua được chứ
“Một chiếc bình đổi lấy một triệu, hội cho họ quá.” “Haha, đang nói gì vậy?” Hạ Diệu Diệu bể con đi vào, cười đến là hạnh phúc
Họ hàng nhà cô bản tính đều tốt, chỉ là hay tham những cái nhỏ nhặt, nhưng họ đều khá thân thiết: “Khẩu khí lớn như vậy, cô nhỏ à, một triệu mà cũng chê ít sao, để cháu nghe xem hai phú bà suy nghĩ thế nào về số tiền một triệu.” Hà Bất vặn vẹo trong lòng mẹ:“Aaa! Uuu…” Hạ Diệu Diệu vừa đi vừa ghì đầu cậu bé lại: “Cười ngốc nghếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591815/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.