Tần Đình thấy cô vui vẻ nhảy nhót lại càng đau lòng hơn: “Có phải em đang bất bình thay cho chị Hạ3 của em không cảm thấy Hà Mộc An đối
xử với chị ấy quá lạnh nhạt.” Vừa nhắc đến chuyện nà2y là Tiểu Thần Thần lại thấy buồn: “Anh nhìn dáng vẻ hung dữ của anh ta xem, chị ấy đâu phải cấp 0dưới của anh ta, thế mà còn chẳng thèm đáp lại chị ấy một câu nào.” Tần Đình gõ cái đầu nhỏ của c0ô: “Ngốc lắm, cũng may là chỉ có anh nhìn thấy, nếu để người khác thấy được ý nghĩ của em, thì sẽ3 cười cho thối mũi.”
Tiểu Thần Thần không phục: “Ai dám cười nhạo em, rõ ràng là anh ta không tốt bắt nạt chị Hạ, người ôn hòa như chị ấy mà anh ta cũng không nể mặt, có tiền thì giỏi lắm, có tiền là có thể coi chị ấy như bảo mẫu sao, hừ!” Tần Đình chỉ biết thở dài, đúng là trẻ con: “Thế em có biết Hà Thịnh Quốc ở trước mặt con trai mình còn không dám nói một lời không, Hà Thịnh Quốc chính là cha đẻ của Hà Mộc An, có một lần trong cuộc họp Hà Mộc An là chủ trì, đến bữa trưa khi ăn cơm Hà Thịnh Quốc không dám nói một lời nào với Hà Mộc An, một người háo sắc nghiện rượu như ông ta ngay đến nhân viên phục vụ còn không thèm nhìn.” Bà Mộc Tú Tranh cũng rất ít khi nói chuyện với con trai, nhưng mà em có thấy chị Hạ của em nói chuyện tự nhiên như thế, lúc nãy trong cuộc họp còn không có người nào dám nói lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591812/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.