Nếu cô mà không nói nữa thì chắc không khí đóng băng lu3ôn rồi
Dáng vẻ uy nghiêm của Hà Mộc An khi ở t2rên địa bàn của mình tạo nên một cảm giác vô cùng xa c0ách
“Vừa gọi thêm canh, uống ngon lắm anh nếm 0thử xem.” Hà Bất chăm chú gặm quả hồ lô xanh to bằng đ3ầu cậu bé: “Aaa…” Cậu bé kêu lên rồi lại cúi đầu gặm tiếp, như quyết phải gặm cho bằng được mới thôi
“Thế nào, ngon phải không?” Hạ Diệu Diệu uống một ngụm, vừa nãy cô đã uống một bát rồi, thấy ngon lại gọi thêm bát nữa
“Ừ.” Ngữ khí giống như ban nãy
Hạ Diệu Diệu đã no nê rồi, cô lấy hạt dẻ ra bóc cho anh, để lúc nữa bỏ vào uống cùng canh: “Hạt dẻ này không tồi, lát nữa nguội sẽ mất ngon, anh có muốn ăn tôm hùm không?”
Bóc xong hai hạt hạt dẻ, cô lại chuyển sang bóc tôm, tôm này khá to trong địa chỉ có ba con, vừa hay còn thừa lại một con: “Bây giờ có rất nhiều người thích ăn loại tôm này, may mà tôm này cũng dễ nuôi, chúng sinh trưởng rất nhanh và nhiều, thế mà giá vẫn không thấy giảm.” Cô chỉ quan tâm mỗi điều này thôi
Tiểu Thần nhỏ giọng: “Do diện tích sông suối có hạn, nếu mà có thể nuôi trong ruộng thì rẻ rồi.”
Hạ Diệu Diệu nể tình phối hợp cười nói: “Ý tưởng này rất hay, về sau sẽ thử nghiên cứu cách nuôi.” “Aaa…” Hà Bất lên tiếng về tên của mình
“Con chơi của con đi, chỉ có con là lắm chuyện.” Hai người đàn ông yên tĩnh dùng bữa, không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591811/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.