*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch Phàm thấy vậy đi lại gần, đưa tay ra ôm nhẹ lấy vai vợ mình. Anh ta hơn cô ấy mười tuổi, nhìn cô ấy lớn lên, từ một cô bé chưa hiểu chuyện trở thành một đại cô nương xinh đẹp rạng ngời, rồi cuối cùng trở thành vợ của anh ta, anh ta thật quá may mắn: “Sao vậy? Đi gặp các bạn không vui à?” Vương Niệm Tư dựa vào lòng chống, dịu dàng ôm lấy eo anh ta, giọng nói dịu dàng có chút nũng nịu con gái: “Không có.” Cô cảm thấy thật may vì hồi trẻ không làm2chuyện gì quá đáng, để rồi bỏ lỡ mất anh ta. Có thể lấy được anh ta, một người chồng môn đăng hậu đối, cô cảm thấy rất hạnh phúc,
Khóe môi vốn dĩ đang nghiêm nghị của Dịch Phàm bỗng trở nên mềm mỏng hơn, anh ta vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, lên tiếng: “Muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ?” “Em đợi anh mà.” Vương Niệm Tư ngồi lại gần hơn một chút, hoàn toàn không giống với hình tượng đại tiểu thư cao sang bên ngoài. Dịch Phàm buồn rầu: “Ngủ muộn không tốt, lần sau anh sẽ chú ý hơn, cố gắng không đem việc về nhà làm ảnh hưởng đến em.” “Không trách anh, là ba cứ đem việc đến cho anh mà không báo9trước, anh đã bận việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-cuoi-hao-mon/591444/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.