Ở thời hiện đại, để chứng minh mình không phải tiểu 0 tuyệt thế, Tiêu Dung chưa bao giờ tham gia những hoạt động văn nghệ như nấu trà bằng bếp lò, giờ về thời cổ đại, không muốn tham gia cũng không được.
Bởi vì đây là hoạt động giải trí duy nhất mà y kham nổi.
Trà này không phải trà hậu thế, cái gọi là nấu cũng không phải nấu nước trước rồi mới pha trà mà là bỏ hết lá trà, hương liệu và hoa quả khô vào nấu chung với nhau.
Nấu đến khi nước đậm màu là có thể rót ra uống.
Về phần hương vị...... có hương vị là may lắm rồi, đừng hỏi ngon hay dở.
Thật ra trình độ phát triển của nền văn minh thời đại này không hề thấp, về cơ bản những thứ nên có đều có đủ, chỉ là không được phổ biến rộng rãi mà thôi, bởi vì dù có phát minh ra thứ gì cũng bị thế gia đại tộc nắm trong tay, chỉ có bọn họ, bạn bè thân quen và tông tộc thông gia mới được hưởng thụ, còn người bình thường không bao giờ với tới nổi.
Ngày đầu tiên Tiêu Dung đến đây là cuối hè nên khỏi cần lo mình bị đông cứng, nhưng cơn đói bụng không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Giữa việc mạo hiểm trộm một cái bánh bao và mạo hiểm tiếp xúc với dân địa phương, Tiêu Dung nhát gan chọn vế sau.
Cách y kiếm khoản tiền đầu tiên là quan sát người qua kẻ lại trên đường rồi bám theo một người hầu, tìm được một hộ giàu có, đến giờ Tiêu Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-vuong-tuyet-doi-khong-duoc-/3547647/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.