Tiêu Dung về quán trọ, tiểu nhị bưng nước bẩn ra, trông thấy Tiêu Dung thì hết sức vui vẻ: "Hôm nay sắc mặt công tử tốt thật, hồng hào ghê."
Tiêu Dung: "......"
A Thụ nhìn trộm Tiêu Dung, không sai, đúng là rất hồng hào, hai má đều ửng hồng vì tức.
Tiêu Dung nghiêm mặt, không nói lời nào mà phất tay áo đi thẳng lên lầu, A Thụ theo sát phía sau rồi đóng cửa lại.
Đúng là nhà dột còn gặp mưa, lang chủ nhà hắn cực kỳ sĩ diện, chưa bao giờ bị bẽ mặt vậy đâu.
Tiêu Dung phụng phịu ngồi trên giường, A Thụ im lặng một lát rồi dè dặt đến cạnh y, sau đó bắt chước dáng vẻ Tiêu Dung an ủi mình trước kia: "Lang chủ."
"Đừng giận nữa."
"Giận quá sinh bệnh không ai chịu thay đâu ạ."
Tiêu Dung: "............"
Thân hình y bất động, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn gương mặt vô tội của A Thụ, Tiêu Dung hờ hững nói: "A Thụ, sao bỗng dưng nhìn ngươi ta thấy chướng mắt thế nhỉ?"
A Thụ: "......"
Hắn ngậm miệng lại.
Thật ra A Thụ cũng sầu gần chết, từ lúc ở cạnh Tiêu Dung, ngày nào A Thụ cũng nghe y nói muốn đi tìm quân Trấn Bắc, muốn cống hiến sức mình cho quân Trấn Bắc. Khó khăn lắm mới tìm được, giờ lại bị phũ phàng từ chối như thế.
Bôn ba bên ngoài chẳng dễ dàng gì, số tiền bọn họ mang theo đã gần cạn, lang chủ vốn cũng chẳng phải người tính toán chi li, tại thấy tiền mau hết quá nên mới như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-vuong-tuyet-doi-khong-duoc-/3547646/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.