Chương trước
Chương sau
Trong dòng lịch sử mênh mông, Nhạn Môn Quan vẫn luôn là một vị trí hiểm yếu.

Giữ vững nơi này chính là giữ vững biên cương, chỉ cần Nhạn Môn Quan chưa bị công phá thì người Hồ đừng hòng xông vào Trung Nguyên tàn sát bừa bãi.

......

Đương nhiên đây chỉ là cường điệu mà thôi, nếu thật sự muốn vào Trung Nguyên thì đi dọc Trường Thành rồi vào bất cứ quan ải nào cũng được.

Sở dĩ các tác phẩm điện ảnh truyền hình đời sau đều nhắc đến Nhạn Môn Quan một là vì nó có địa thế hiểm trở nhất, hai là vô số cuộc chiến đã xảy ra ở đây trong hơn hai ngàn năm qua, rất nhiều trận đại chiến nổi danh cả trong và ngoài nước cũng nổ ra ở đây, ba là vì quân Trấn Bắc tiếng tăm lừng lẫy và Trấn Bắc Vương dũng mãnh thiện chiến cả đời đều muốn quay về nơi này.

Được rồi mất, mất rồi được, sau đó lại mất một lần nữa, khi sinh mệnh của Khuất Vân Diệt đặt dấu chấm hết, quân Trấn Bắc cũng biến mất trong dòng lịch sử, Nhạn Môn Quan vẫn là Nhạn Môn Quan, vẫn có tướng quân quả cảm sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ nó.

*

Tiêu Dung nhìn ra ngoài xe ngựa, huyện Nhạn Môn có địa thế cao, lại nhiều núi nên ngựa kéo xe rất vất vả, huống chi còn đi xa.

Miền núi khó phát triển, đây là đạo lý mà ai cũng biết, ngay cả thời hiện đại cũng chưa thay đổi được vấn đề địa lý, nếu thực sự muốn giành Trung Nguyên thì có nhắm mắt cũng biết không thể xem nơi này là đại bản doanh mà phải dời về đồng bằng.

Nhưng Khuất Vân Diệt không thích, người ta chỉ thích nơi này, chỉ muốn phát triển bản thân ở đây.

Không nghĩ thì thôi, hễ nghĩ tới thì Tiêu Dung lại bực mình.

Trên con đường xưng bá của Khuất Vân Diệt, chướng ngại vật lớn nhất không phải Nam Ung chính thống trong mắt dân chúng, cũng không phải Trần Lưu Vương lăm le rình rập, về sau còn đánh bại Khuất Vân Diệt, càng không phải Đông Dương Vương giả heo ăn thịt hổ, cuối cùng giành chiến thắng.

Mà chính là tên đầu đất Khuất Vân Diệt bảo thủ không nghe khuyên can, nhạy cảm đa nghi, trọng võ khinh văn, tàn bạo hiếu sát, chỉ biết tìm đường chết này.

......

Xe ngựa tươm tất hơn chút ít nhưng thật ra cũng chẳng có gì tốt, chỉ thêm một cái nóc mà thôi, trước mặt Tiêu Dung vẫn không có cửa, cũng chẳng có rèm.

Giản Kiệu âm thầm quan sát y, thấy y lại cáu kỉnh thì yên tâm hơn.

Quả nhiên Tiêu tiên sinh tối qua không phải là ảo giác mà thật sự có tính khí thất thường như vậy.

Theo lý mà nói, người có bản lĩnh đều có tư cách tùy hứng, nhưng Giản Kiệu nghĩ tới đại vương nhà mình càng bản lĩnh càng tùy hứng hơn thì không khỏi lo lắng.

Chẳng biết Cao tiên sinh có thuyết phục được đại vương không nữa, chuyện nhỏ mà không nhịn thì sẽ làm hỏng việc lớn, vì đại nghiệp đại vương tuyệt đối không thể chọc Tiêu Dung tức giận bỏ đi được......

Theo kế hoạch của Giản Kiệu, Cao Tuân Chi ở bên kia đối phó với Khuất Vân Diệt, còn Giản Kiệu ở đây đối phó với Tiêu Dung, hai bút cùng vẽ mới tăng hiệu quả.

Nhưng hắn không hề biết Cao Tuân Chi xuất sư bất lợi, đại vương đáng mến của bọn họ nghe nói thầy bói rởm kia được mời đến huyện Nhạn Môn thì quyết định tự mình tới vạch mặt.

......

Đến thành chính, Giản Kiệu đích thân mời Tiêu Dung xuống xe.

Thái độ của Giản Kiệu cực kỳ tốt. Tốt đến nỗi Tiêu Dung đang ghim hắn cũng không thể xét nét.

Thảo nào người ta có thể may mắn sống sót, còn lăn lộn đến khi thọ hết chết già, đúng là người tốt được hưởng phúc mà.

Nhưng cũng chính người tốt này chẳng thèm cho mình chút thể diện nào, làm mình mất hết mặt mũi. Thôi, cứ làm ngơ hắn tiếp vậy.

......

Tiêu Dung lạnh mặt xuống xe, không cười chính là sự trừng phạt của y dành cho Giản Kiệu, nhưng Giản Kiệu hoàn toàn không quan tâm, đã lừa được người về tay thì đâu còn quan tâm cười hay không cười.

Tiêu Dung ốm yếu nên mọi người phải đi chậm theo y, Giản Kiệu vừa đi vừa giới thiệu thành chính với y.

Nơi này tốt hơn Tiêu Dung tưởng tượng, những thứ nên có đều có, dân chúng an cư lạc nghiệp, chỉ là người mang binh khí đặc biệt nhiều, nam nữ đều có.

Ai thấy Tiêu Dung cũng sửng sốt, không có ngoại lệ, nhưng khác với các thành trì kia, người ở đây khôi phục vẻ mặt nhanh hơn, cứ như đã miễn dịch vậy.

Tiêu Dung thấy nhưng không để ý lắm, chỉ tập trung quan sát thành chính, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây sẽ là nơi đầu tiên y thực hiện kế hoạch.

Tiêu Dung mải mê nhìn, Giản Kiệu mải mê nói, đi ngang một quán trà, có mấy đứa bé vừa chơi vừa hát đồng dao, vốn dĩ nước sông không phạm nước giếng, nhưng Tiêu Dung vừa nghe thấy nội dung đồng dao thì lập tức quay đầu sang.

"Cờ Xi Vưu, ở phía Bắc. Sao Thái Tuế, mọc phía Đông."

"Chiến tranh nổ ra, tướng quân bỏ mạng. Khói lửa ngút trời, vạn vật sinh sôi."

Bài đồng dao có vần điệu nhưng không nhiều, được lũ trẻ hát vang hết lần này đến lần khác, trẻ con đều là vậy, thấy gì mới mẻ cũng hát đi hát lại nhưng không hiểu nội dung sâu xa trong đó.

Giản Kiệu không có học thức mà chỉ biết vỏn vẹn mấy chữ, nghe bài hát này thì đột nhiên biến sắc, lần trước hắn về huyện Nhạn Môn vẫn chưa nghe thấy bài đồng dao này.

Hắn lập tức túm lấy một đứa bé trong đám rồi tức giận hỏi: "Ai dạy ngươi bài đồng dao này hả?!"

Tiêu Dung nhìn chúng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Giản Kiệu và đứa bé.

Hình như Giản Kiệu quen biết lũ trẻ này, cũng đúng thôi, phía trước là hoàng cung, bọn trẻ chơi đùa ở đây đoán chừng có chút quan hệ với quân Trấn Bắc.

Tiêu Dung không xen vào mà chỉ nhìn Giản Kiệu tra hỏi, đứa bé bị dọa sợ nhưng không dám khóc lớn, chỉ thút thít nói ra mấy cái tên, có lẽ là những đứa trẻ khác.

Hỏi nửa ngày vẫn chẳng thu được gì, Tiêu Dung nhìn sang bên cạnh, mấy đứa bé kia thấy Giản Kiệu nổi giận đã chạy mất, chỉ còn một bé gái khoảng bảy tám tuổi sợ sệt đứng nép một bên, hình như muốn nói đỡ cho bạn mình nhưng không dám.

Cô bé này rất xinh nhưng nước da quá tệ, hai má đỏ bừng, mái tóc bù xù, một nửa để xõa, một nửa thắt bím, trên mũ còn có tua rua sặc sỡ rủ xuống.

Chẳng có người Trung Nguyên nào ăn mặc như vậy, cho nên đây là một đứa bé dị tộc.

Có lẽ Tiêu Dung nhìn cô bé quá lâu khiến nó phát giác, ngẩng đầu nhìn kỹ tướng mạo Tiêu Dung, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức quay người chạy nhanh hơn thỏ.

Giản Kiệu thấy mình không hỏi được gì đành phải đứng lên xin lỗi Tiêu Dung: "Để tiên sinh chê cười, mấy đứa trẻ này đều là con của binh sĩ, ngày thường quen thói ngang bướng rồi."

Tiêu Dung dõi theo bé gái chạy xa, lơ đãng nói: "Trẻ con đâu biết cờ Xi Vưu là gì."

Giản Kiệu sững sờ, đuối lý mím môi.

Tuổi hắn cũng không lớn mà đồng trang lứa với Khuất Vân Diệt, năm nay chỉ mới hai mươi bốn.

Cưới vợ nhưng chưa sinh con, quanh năm đánh trận bên ngoài, muốn khôn khéo cũng không có cơ hội.

Cờ Xi Vưu là sao chổi, đầu năm nay nó quay trở lại, chậm rãi bay qua bầu trời và hoàn thành sứ mệnh của mình, ai ngờ ở đại lục này, tất cả sao chổi đều có chung một cái tên —— Sao chổi.

Mỗi sao chổi đều được đặt cho một cái tên mới, khi chúng xuất hiện, mọi người sẽ dựa theo ghi chép của người xưa để so sánh, cái này tượng trưng cho thảm họa quân sự, cái kia tượng trưng cho trong nước có kẻ mưu phản, ôi, cái này mới ghê chứ, cái này tượng trưng cho Hoàng đế sắp ngỏm củ tỏi.

......

Cờ Xi Vưu tượng trưng cho chiến tranh leo thang, tướng quân bỏ mạng.

Chiêm tinh là mê tín nhưng người ở đây không biết, tiên đoán là lời nói vô căn cứ nhưng người ở đây vẫn không biết, năm Thánh Đức thứ sáu xuất hiện cờ Xi Vưu, mãi bốn năm sau Khuất Vân Diệt mới chết, hai chuyện này hoàn toàn chẳng liên quan gì nhau, nhưng người ở đây vẫn không biết, chỉ cần cấp trên liên kết những chuyện này với nhau thì cấp dưới không tin cũng phải tin.

Tạm thời Tiêu Dung không quan tâm bài đồng dao truyền đến đại bản doanh của Khuất Vân Diệt bằng cách nào, y chỉ muốn biết bé gái lúc nãy là ai.

Giản Kiệu bị y hỏi thì lộ vẻ ngơ ngác: "Bé gái, ở đây làm gì có bé gái nào?"

Tiêu Dung: "......"

Thôi bỏ đi.

*

Vì đi gấp quá nên chưa chuẩn bị sẵn chỗ ở cho Tiêu Dung, Giản Kiệu đành dẫn y về nhà mình.

Thu xếp xong, A Thụ ra ngoài hỏi thăm tình hình, đi đến đâu hắn cũng tìm hiểu sinh hoạt ở địa phương để Tiêu Dung không thấy bất tiện.

Sau khi hắn đi, Tiêu Dung ngồi trên ghế ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên y gặp người Bố Đặc Ô bằng xương bằng thịt.

......

Bố Đặc Ô là một bộ tộc hết sức đặc biệt, chẳng ai biết dân tộc này sinh ra lúc nào, nhưng mọi người đều biết nó biến mất lúc nào.

Các dân tộc khác như Hung Nô, Ô Tôn, Nhu Nhiên hay Tiên Ti cũng đã biến mất, nhưng cách chúng biến mất là hòa vào dòng máu Trung Nguyên, chỉ có tên gọi biến mất chứ huyết mạch vẫn tồn tại, còn Bố Đặc Ô thì lại biến mất hoàn toàn.

Tộc Bố Đặc Ô có nguồn gốc từ núi Bất Hàm, dãy núi này rộng mênh mông, người đời sau không ngừng tìm kiếm nơi sinh sống cụ thể của họ nhưng vẫn không tìm ra, cuối cùng đành chịu thua, để mặc nó trở thành một câu đố không có lời giải.

Ba mươi năm trước, tuyết rơi mù trời, dân chúng ở đồng bằng khổ không thể tả, trên núi lại càng khổ hơn, tộc Bố Đặc Ô ở sâu trong núi, thấy hết đường sống, tộc trưởng của bọn họ cũng chính là nữ vương quyết định dẫn cả bộ tộc xuống núi tìm cơ hội sống.

Tộc Bố Đặc Ô là xã hội mẫu hệ, mệnh lệnh của nữ vương là trên hết, lúc mới xuống núi họ có hơn năm ngàn người, thế lực này đủ làm người Trung Nguyên cảnh giác, nhưng họ lại không đủ sức tự vệ, một khi có kẻ muốn tấn công thì họ hoàn toàn không thể chống cự.

Đúng lúc này, tộc Bố Đặc Ô gặp phải một thế lực khác là dân chạy nạn ở hai huyện Liêu Đông và Liêu Tây dạt tới, họ định xuôi Nam, băng qua Nhạn Môn Quan để về phía Nam tìm đường sống, hai phe đụng độ suýt nữa đánh nhau, mà cũng có thể là đã đánh, nhưng không đánh nhau thì không quen biết, sau này biết bọn họ có chung mục đích và không có ác ý gì, thủ lĩnh hai phe bàn bạc rồi quyết định hợp tác, cùng nhau đi về phía Nam.

Hai thủ lĩnh này chính là cha mẹ Khuất Vân Diệt.

Mười ngàn người lơ ngơ đi chung với nhau này chính là quân Trấn Bắc ban đầu.

Lịch sử của quân Trấn Bắc hết sức cảm động nên được tuyên truyền không ngừng, còn tộc Bố Đặc Ô vì quá trình diệt tộc cực kỳ khốc liệt khiến người ta thổn thức nên cũng được tuyên truyền rộng rãi, trăm ngàn năm qua chẳng biết đã làm bao nhiêu trái tim rung động.

Mới đầu có hơn năm ngàn người, sau khi di chuyển chỉ còn hơn bốn ngàn, hai mươi ba năm trước xảy ra một trận ác chiến, còn hơn hai ngàn, mười năm trước Nhạn Môn Quan máu chảy thành sông, còn lại hơn tám trăm.

Hơn tám trăm người sót lại này đều là binh lính, họ là những người ủng hộ trung thành nhất của Khuất Vân Diệt, cũng là tuyến phòng thủ hậu phương vĩnh viễn bảo vệ hắn, họ cùng Khuất Vân Diệt xông pha chiến đấu đến cùng, sau khi Khuất Vân Diệt bị bắt thì hơn tám trăm người chỉ còn hơn hai trăm.

Hơn hai trăm người này bị một bạo quân khác trói như lợn trên quảng trường, đối diện là lều gia súc, Trấn Bắc Vương thần võ cái thế bị đóng đinh trên vách lều.

Một chân hắn bị chặt đứt rồi lóc thịt băm nhỏ, bạo quân trên cao cười vang, nói ai ăn cháo thịt này thì hắn sẽ tha mạng cho người đó.

Khuất Vân Diệt không kêu một tiếng, lúc đó hắn vẫn chưa chết, nhìn người của bạo quân cầm chén lần lượt đến hỏi tộc nhân của hắn có ăn hay không, không ăn thì chém.

Hai trăm mười tám, đây là con số ghi trên sử sách.

Vì không ai ăn nên tất cả đều chết, khi hai trăm mười bảy người trước mắt chết đi, quảng trường hệt như địa ngục trần gian, ngay cả người của bạo quân cũng nhìn không nổi, bọn họ cầu xin cho người cuối cùng là một bé gái, chẳng biết mấy tuổi mà chỉ biết là còn rất nhỏ.

Nhìn cả tộc chết trước mặt mình, bé gái khóc đứt ruột đứt gan, cô bé không phải lính, chưa từng ra chiến trường, ngay cả tên mình cũng nói không nên lời mà chỉ biết khóc, nhưng bạo quân bị đám người ngoan cố kia làm mất hết lý trí nên không quan tâm giết chết bé gái này sẽ tàn nhẫn cỡ nào, hắn vung tay bảo người kia đến hỏi rốt cuộc cô bé có chịu ăn không.

Người kia động lòng trắc ẩn nên không hỏi mà cầm chén kề sát miệng bé gái, chỉ dính chút xíu thôi, sau đó hắn có thể nói cô bé đã ăn, nhưng bé gái thấy động tác của hắn thì vừa khóc vừa liều mạng lùi lại, động tác rõ ràng như vậy tất nhiên bạo quân cũng thấy.

......

Sau khi đứa bé này chết, có người lén trộm xác chôn ngoài thành, câu chuyện của cô bé khiến bao người rơi lệ, nhanh chóng truyền khắp trời Nam đất Bắc, vô số người sửa sang mộ cô bé, còn làm thơ vẽ tranh.

Trải qua một ngàn năm trăm năm, bao nhiêu công trình đã tan vào mưa bụi, chỉ có mộ cô bé vẫn còn đó, trở thành di tích cấp 5A.

......

Di tích kia gọi là mộ Bố Nữ, nhờ ngôi mộ này Bố Đặc Ô mới nổi tiếng, cũng nhờ ngôi mộ này mà bất kể người ta có hạ thấp thanh danh quân Trấn Bắc hay bôi nhọ Trấn Bắc Vương cỡ nào thì họ vẫn được tưởng nhớ.

Tiêu Dung từng đến thăm di tích kia, cũng từng xem phim chuyển thể, y còn múa về đề tài này, múa cổ điển không thể thiếu những câu chuyện lịch sử nổi tiếng, tác phẩm nghệ thuật liên quan tới Bố Nữ luôn rất bi tráng.

Thú thật thì bất kể đi thăm di tích hay múa, Tiêu Dung cũng chẳng có bao nhiêu cảm xúc, mãi đến khi gặp cô bé lúc nãy, y vô thức tự hỏi có khi nào cô bé này là Bố Nữ nổi tiếng kia không.

Tiêu Dung lắc mạnh đầu ngăn mình suy nghĩ lung tung, chẳng ai biết đứa bé kia tên gì, vì mạng nhỏ của mình, y tuyệt đối sẽ không để bộ tộc Bố Đặc Ô rơi vào kết cục như vậy nữa.

*

Vừa mới xúc động nổi lên hùng tâm tráng chí thì Tiêu Dung lập tức bị đánh đòn cảnh cáo.

Y bàng hoàng nhìn Giản Kiệu: "Ngươi lặp lại lần nữa xem?!"

Trên đầu Giản Kiệu chảy mồ hôi ròng ròng: "Ngoài Cao tiên sinh ra, đại vương không thích phụ tá đi theo quân, tiên sinh vẫn nên ở lại huyện Nhạn Môn đi ạ......"

Tiêu Dung: "............"

"Ta không đi theo đại vương thì mấy kế sách của ta sẽ hiến cho ai?! Hơn nữa nếu ta không đi theo đại vương, nếu đại vương làm sai chuyện gì thì ai khuyên hắn?!"

Quan trọng nhất là nếu hắn lại muốn tìm đường chết thì ai sẽ cản hắn đây?!

Giản Kiệu sững sờ nhìn y, trong lòng có một câu chỉ nghĩ chứ không dám nói.

Ngươi khuyên hắn mà được à?

Trước mặt đại vương, tiếng nói của ngươi còn không có trọng lượng bằng vệ binh nữa!

Giản Kiệu vắt hết óc chỉ có thể tạm an ủi Tiêu Dung: "Đợi tiên sinh lập công mới khiến đại vương thay đổi cách nhìn, có lẽ đại vương sẽ giảm bớt thành kiến, để tiên sinh được toại nguyện đấy ạ."

Tiêu Dung: "Thành kiến."

Giản Kiệu: "!"

Tiêu Dung nheo mắt: "Thành kiến gì?"

Giản Kiệu: À chuyện này chuyện này chuyện này.

Tiêu Dung tiến lên một bước rồi cười hỏi: "Đại vương có thành kiến với ta à?"

Đúng lúc này, vệ binh đến gọi Giản Kiệu, Giản Kiệu như được đại xá, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Tiên sinh chờ chút nhé, ta đi một lát rồi về ngay! Các ngươi mau bưng rượu ngon món ngon lên cho tiên sinh đi!"

Tiêu Dung: "............"

Y nghiến răng, nhưng đúng là đang đói thật nên Tiêu Dung quyết định lấp đầy bao tử trước rồi nói sau.

Món ăn ở đây ngon hơn quán trọ nhiều, phu nhân Giản Kiệu còn gọi người đem tới hai vò rượu, Tiêu Dung vốn không định uống, hỏi ra rượu này tên là Tướng Quân Nhưỡng thì lập tức trố mắt.

Tướng Quân Nhưỡng vô cùng nổi tiếng, hơn nữa đây là loại rượu mạnh đầu tiên được ghi nhận trong lịch sử, nghe nói năm đó trời cực kỳ lạnh, cha Khuất Vân Diệt đã phát minh ra loại rượu này để các tướng sĩ giữ ấm cho cơ thể.

Chuyện này có thật hay không thì Tiêu Dung không rõ, dù sao y cũng muốn nếm thử.

Tuy nói là rượu mạnh nhưng rượu thời cổ đại cũng chỉ có vậy, không có kỹ thuật chưng cất thì chẳng mạnh đến đâu.

Phu nhân Giản Kiệu hết sức chu đáo, đã đưa rượu còn gọi cả mỹ nữ tới, nhưng Tiêu Dung xua tay bảo họ về hết.

Còn không đẹp bằng y nữa.

......

Hết chén này đến chén khác.

Tiêu Dung tuyệt đối sẽ không thừa nhận đây là lần đầu tiên mình uống rượu.

Trước kia y là bé ngoan, còn phải giữ dáng nên hoàn toàn không động vào thứ này, sau khi tới đây tâm trạng quá u uất nên cũng không muốn uống, nếu không phải Tướng Quân Nhưỡng nổi tiếng thì y cũng chẳng nhớ nổi.

Nhưng uống xong lại cảm thấy thứ này khá ngon, thảo nào có người uống đến nghiện.

Tiêu Dung hoàn toàn không biết mặt mình đã đỏ bừng, rót rượu cũng lệch ra ngoài, y cau mày cúi đầu xuống, đang cố kê vò rượu ngay miệng chén thì đột nhiên cửa bị đẩy ra.

Cạch một tiếng, không phải tiếng cửa mở mà là tiếng vò rượu rơi xuống đất.

Tiêu Dung ngơ ngác nhìn rượu đổ lênh láng, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: "Đổ rồi."

Hai chữ này vừa nhỏ xíu vừa rầu rĩ, Khuất Vân Diệt đứng cạnh cửa hoài nghi nhìn tên thầy bói rởm này.

Hình như hơi trẻ thì phải.

Hắn đi nhầm chỗ rồi sao?

Khuất Vân Diệt chỉ hoài nghi mình một giây rồi trấn tĩnh lại, hắn không đi nhầm chỗ mà là tên thầy bói rởm này cố tình làm hắn hoang mang.

Khuất Vân Diệt đưa tay đóng cửa lại rồi quyết định đến nói chuyện với y.

Vì sắc mặt Tiêu Dung hồng hào nên hắn không nhận ra vẻ ốm yếu của y, nhưng tướng mạo xinh đẹp thì vừa liếc mắt đã thấy ngay.

Khuất Vân Diệt hờ hững liếc nhìn, sau đó lại liếc một cái, sau đó liếc thêm cái nữa.

Chỉ đi mấy bước mà hai mắt hắn giống như máy quét, quét qua quét lại quét tới quét lui.

Khuất Vân Diệt: "......"

Chưa từng nghe nói thầy bói rởm còn có tướng mạo như thế, hừ, nhất định là thầy bói rởm kiêm gian tế rồi.

Hắn đi tới trước mặt Tiêu Dung, vừa thốt ra một chữ: "Bản ——"

Tiêu Dung bỗng nhiên trợn to mắt, theo phản xạ nhảy sang bên cạnh một bước, "Hết hồn, ngươi tới lúc nào vậy?!"

Khuất Vân Diệt: "............"

Tiêu Dung nhíu mày: "Ta chưa gặp ngươi bao giờ, ngươi là ai?"

Khuất Vân Diệt im lặng, bởi vì hắn không biết rốt cuộc Tiêu Dung có say không.

Hắn không lên tiếng nhưng Tiêu Dung lại nói liến thoắng: "Nhìn ngươi cường tráng vạm vỡ, uy phong lẫm liệt, giống như ta vậy."

Khuất Vân Diệt nhìn thân hình cao to của mình rồi lại nhìn thân hình ốm o của Tiêu Dung.

"Ngươi cũng đến tìm Trấn Bắc Vương à, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tìm, Trấn Bắc Vương này bảo thủ cố chấp, không nghe khuyên bảo, nhạy cảm đa nghi, trọng võ khinh văn, tàn bạo hiếu sát lắm."

Khuất Vân Diệt còn đỡ, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Dung mà thôi, còn Giản Kiệu nghe lén ngoài cửa sổ thì chết lặng há hốc miệng, nghĩ thầm chắc mình sắp lên đường với Tiêu Dung luôn rồi.

......

Nói xong một loạt tính từ này, Tiêu Dung còn kiêu kỳ lắc đầu, tâm trạng có vẻ rất tốt, Khuất Vân Diệt trầm mặc một giây, sau đó cười nói: "Thì ra là thế, Trấn Bắc Vương ——quá mức tệ hại."

Nghiến răng nói xong bốn chữ cuối cùng, hắn mới hỏi: "Vậy sao ngươi lại tìm hắn?"

Gian tế đáng chết, nói đi, chờ ngươi nói xong ta sẽ làm thịt ngươi!

Tiêu Dung liếc hắn một cái rồi cũng cười: "Mắc mớ gì tới ngươi."

Khuất Vân Diệt: "............"

Giản Kiệu: "............"

Phu nhân à, sau khi ta chết nàng mau tái giá đi nhé.

Đúng là Khuất Vân Diệt không có tính nhẫn nại, hắn sẽ không truy hỏi người khác đến cùng, nhất định phải có câu trả lời mới ra tay, lần đầu hỏi không được thì hắn sẽ không hỏi lần thứ hai, hắn rút trường đao sau lưng ra, lưỡi đao ma sát với vỏ đao phát ra tiếng rít chói tai, Tiêu Dung nhịn không được bịt tai lại, vừa thấy trường đao sáng quắc thì giật nảy mình, lập tức hét ầm lên.

"Làm gì vậy làm gì vậy, ta chưa kịp nói với ngươi thôi mà, còn muốn giết người nữa hả, được, ta nói là được chứ gì, ta đến tìm hắn là vì ta nhất định phải tìm hắn."

Động tác của Khuất Vân Diệt dừng lại, hắn hỏi: "Ai bảo ngươi đến?"

Tiêu Dung: "Chẳng ai bảo hết, ta tự đến."

Khuất Vân Diệt nhíu mày: "Ngươi đến làm gì?"

Tiêu Dung lườm hắn một cái như muốn nói ngươi hỏi câu nhảm nhí gì vậy.

"......"

"Ta đến giúp hắn, cũng là cứu hắn."

Khuất Vân Diệt cười lạnh: "Chỉ bằng sức ngươi ấy à?"

Tiêu Dung đứng phắt dậy: "Ta làm sao, ta biết đại thế thiên hạ, ta biết lòng người khó dò! Chỉ cần có ta ở đây thì không ai có thể tính kế Trấn Bắc Vương hết!"

Khuất Vân Diệt: "Mới nãy ngươi còn mắng hắn mà!"

Tiêu Dung lập tức ngậm miệng rồi nhìn Khuất Vân Diệt chằm chằm, ánh mắt như đang trách hắn sao lại nói có lý như thế, báo hại y không biết đường cãi lại.

"......"

"Cái này gọi là thương cho roi cho vọt đấy, ngươi thì biết cái gì, ngươi đã từng sùng bái ai chưa? Ngươi có nghe sự tích của ai mà lớn chưa? Ngươi có chạy ba ngàn dặm đuổi theo Trấn Bắc Vương như ta không? Ba ngàn dặm lận đó, trên đời này ngoài ta ra, còn ai một lòng một dạ với hắn thế chứ?!"

Tiêu Dung trừng Khuất Vân Diệt, nói xong câu này y lảo đảo mấy lần, hình như chóng mặt nên lại ngồi phịch xuống, ngồi xong y vẫn còn lầm bầm gì đó, nào là Trấn Bắc Vương không quan tâm ta, nào là ta muốn gia nhập quân Trấn Bắc, rượu của ta đâu......

Khuất Vân Diệt: "............"

Cuối cùng hắn đã nhận ra đấu võ mồm với một con ma men làm mất phong độ cỡ nào, xoẹt một tiếng nhét trường đao vào vỏ, Khuất Vân Diệt quay người định đi, nhưng trước khi đi, hắn do dự nhìn cái ót lắc qua lắc lại của Tiêu Dung một hồi.

Tim Giản Kiệu như sắp vọt ra khỏi cổ, rốt cuộc Khuất Vân Diệt vẫn tha cho cái đầu xinh đẹp của Tiêu Dung, hắn lạnh lùng nhìn Giản Kiệu, sau đó tức giận nói: "Đây là kẻ ngươi đưa tới đấy à!"

Giản Kiệu cúi đầu không dám cãi.

"Nấu chén canh giải rượu cho y đi, sáng mai tỉnh lại bảo y tới gặp ta!"

Giản Kiệu đau khổ gật đầu, đang gật nửa chừng thì kịp phản ứng Khuất Vân Diệt nói gì nên ngẩng phắt lên, suýt nữa thì gãy cổ.

Hả? Còn nấu canh giải rượu cho y nữa sao?

Người trong quân uống say chỉ ngủ như chết chứ chưa từng nghe nói đến canh giải rượu, Giản Kiệu ngơ ngác, nghĩ đến Tiêu Dung là sĩ phu thì lập tức hiểu ra, có lẽ đây là quy củ dành cho sĩ phu.

Thôi kệ, đại vương không giết y là tốt rồi.

Giản Kiệu ngoài cửa mừng rỡ chạy đi nấu canh giải rượu, còn Tiêu Dung trong cửa từ từ ngừng lắc lư, nhìn chằm chằm đồ ăn nguội lạnh trên bàn, thái dương rịn đầy mồ hôi.

May mà vạ miệng còn cứu vãn được.

Chẳng phải Khuất Vân Diệt sẽ ở lại thành An Định mười ngày nửa tháng sao?!

Chết thật, uống rượu đúng là hỏng việc mà!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.