Ngay sau khi Hồ cô nương và Phạm Văn Long vừa biến mất, liền xuất hiện trước mặt Ngô Mạnh Cường hai người, một trong số đó vội lên tiếng:
- Chúng thuộc hạ bảo vệ chậm trễ, xin thiếu chủ tha tội!
Ngô Mạnh Cương căm giận nghiến răng nói:
- Các ngươi còn không mau truy đuổi cho ta, nhất định phải mang con tiện nhân kia trở về đây.
- Thiếu chủ đừng lo, thuộc hạ sẽ lập tức đi ngay.
Hai kẻ răm rắp vâng dạ, lập tức tung người vọt lên không, xác định phương hướng vội vã đuổi theo.
…
Gió đêm lạnh buốt thổi vù vù bên tai.
Phạm Văn Long toàn thân nhẹ bẫng, ngó nhìn xung quanh không ngờ chỉ thấy mây mù bốn phía, hóa ra Hồ cô nương chân đạp không trung, đang nhấc bổng hắn mà bay đi.
Phạm Văn Long trong lòng cảm kích, may mắn vừa rồi được nàng ta ứng cứu, nếu không cái mạng nhỏ này của hắn đi tong rồi.
Ngước mắt nhìn, thấy gương mặt tuyệt mỹ của nàng có phần nhợt nhạt, hình như bị thương không hề nhẹ.
Mùi hương thoang thoảng trên người mỹ nhân tỏa ra dịu nhẹ, bỗng khiến hắn thấy nhộn nhạo, toàn thân nóng bừng, thần trí dần mơ hồ.
Hồ cô nương đang phi hành, nhận thấy cử động khác lạ của hắn, định lên tiếng hỏi, đột nhiên giật mình quay ngoắt đầu nhìn lại, phía xa xa thấy có hai điểm đen, đang lao vun vút đến đây.
Phóng thần thức quan sát, nàng ngẫm nghĩ: “Hẳn là tên họ Ngô kia cho thuộc hạ đuổi theo. Hai kẻ kia mới chỉ có cảnh giới sơ giai Vương cấp, nếu là bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-truyen-ky/1523029/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.