Đêm xuống, phố xá giăng đèn kết hoa, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
Xe ngựa đưa hai người Phạm Văn Long chạy đến một khu phố, dừng lại trước một nơi, bên ngoài có tấm biển đề: Kỳ Duyên Viện.
Vừa đặt chân xuống đất, liền xuất hiện ngay một người phụ nữ dáng vẻ ẻo lả, đánh mông bước đến, cất giọng eo éo nói:
- Ôi chao, tưởng ai hóa ra là đại công tử Võ gia, nghe nói người đã đi vào Thánh viện học tập rồi mà, sao lại đột ngột xuất hiện ở đây thế?
Nhìn thấy ả, Đức Hùng quẹt ngang mũi cười khì khì bảo:
- Xuân Nương, ngươi không hoan nghênh ta hả? Con mẹ nó, ở trong Thánh viện hai năm không biết mùi vị đàn bà là gì, thật là tức chết!
Phạm Văn Long khẽ rùng mình, cái tên này không phải đã phá thân đồng tử sớm đến thế chứ?
- Công tử nói quá, thiếp nào dám có ý đó.
Đức Hùng hừ một cái, đánh mắt bảo:
- Đây là người anh em tốt của ta, cố gắng mà chăm sóc hắn chu đáo.
Nói đoạn hắn lấy trong người ra một túi lớn, dúi vào bộ ngực của Xuân Nương khiến ả mở to hai mắt, cười rộn rã đáp:
- Công tử thật là hào phóng, nhất định đêm nay sẽ để người được như ý.
Phạm Văn Long đưa mắt nhìn, thầm đoán chỗ đó phải đến cả trăm linh đồng chứ không ít.
Xuân Nương cất linh đồng đi, liếc mắt nhìn qua Phạm Văn Long, thấy diện mạo khôi ngô tuấn tú của hắn không nhịn được suýt xoa:
- Trời ơi! Công tử này thật điển trai, hay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-truyen-ky/1523028/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.