Mà trong lúc Trần Nguyên vẫn đang đánh giá Nùng Tồn Thọ, thì Nùng Tồn Thọ cũng đang đánh giá lại Trần Nguyên.
Nói thật, Nùng Tồn Thọ có chút không nghĩ tới. Cái người mà trong miệng đám người kia gọi là “Đại đế” này trông không khỏi yếu đuối một chút. Trong quan niệm của bọn hắn, người đàn ông mạnh mẽ là phải là một người đàn ông lực lưỡng, cao lớn, khuôn mặt phải dữ tợn thì mới có thể đe dọa được thú dữ, uy hiếp được kẻ địch.
Giống như dạng người này, ở đất nước của hắn, e rằng không thể sống quá ba ngày. Thế mà hiện thực là, người trông vô cùng yếu đuối trước mắt hắn này đây, lại là người thống lĩnh tối cao của một đội quân mạnh mẽ.
Nhưng bây giờ, dù nói gì đi nữa thì hắn cũng đang nằm trong tình thế phải cầu xin sự giúp đỡ của người ta. Hắn đành phải phải chấp nhận hiện thực mà cung kính quỳ xuống hành lễ.
Trần Nguyên lúc này cũng so đo với tên Nùng Tồn Thọ kia làm gì. Hắn biết bản tính hoang dã của tên này vẫn hoàn toàn chưa mất hết, hắn cũng chẳng khác gì mấy tên Trần Giang hay Đại Man kia, tính tình luôn dễ nóng giận không thể kiềm chế được! Trần Nguyên lúc này mở miệng,
“Ngoài những gì ghi ở trong báo cáo đưa đến cho ta, người còn có lời nào khác muốn nói?”
Âm thanh trầm ấm tràn đầy nội lực của Trần Nguyên vang lên xé tan bầu không khí yên tĩnh trong Chính sự điện, ánh mắt tràn đầy thâm thúy của Trần Nguyên rơi vào trên thân của tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476724/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.