Nùng Tồn Thọ lúc này há hốc không dám tin vào tai mình khi nghe điều này! Cái gì mà con dân hay không con dân ở đây? Chẳng lẽ tên gọi là “Đại đế” này bị ấm đầu hay sao? Hay là tên này có dã tâm muốn thôn tính đất nước của bọn hắn, như bọn chó Đường Long Tông kia?
Hắn lúc này càng vui sướng bao nhiêu, thì nay hắn lại càng lạnh lùng, lại càng phẫn nộ bấy nhiêu! Đây chẳng phải là “Nước đục thả câu” hay sao? Tên này lại dám kinh thường, dám nhục mạ Đấng quân vương của bọn hắn?
Tưởng kiếm được người tốt giúp đỡ, ai ngờ bọn này cũng là loại cừu đội lốt sói, lòng lang dạ sói mà thôi! Cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì! Hắn lúc này càng đắn đo suy nghĩ thối lui là có muốn dẫn bọn người này đến giúp đất nước của hắn hay không?
Dẫn người về cứu giúp đất nước đâu không biết, lại đi cõng rắn cắn gà nhà thì sao? Đến lúc đó, hắn chẳng những là không giúp được đất nước của mình, mà lại khiến cho đất nước của hắn càng nguy nan hơn hay sao? Hắn sẽ trở thành một tội đồ?
“Ngươi không cần suy nghĩ rằng ta sẽ thôn tính đất nước của ngươi! Ta cũng không ngại nói thẳng cho ngươi biết, nếu đất nước của các ngươi lớn mạnh, đó cũng là lợi ích vô cùng to lớn đối với chúng ta.
Ngươi còn chưa đủ tư cách để ta giải thích rõ ràng! Về gặp vua của ngươi, đem bức thư này của ta trao lại cho hắn, hắn sẽ giải thích cho ngươi hiểu rõ lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476725/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.