Sau mấy ngày được nghĩ ngơi và được quân đoàn Ác Ma hỗ trợ thực phẩm, đám binh sĩ của Nùng Tồn Thọ cuối cùng cũng đã hồi phục được một phần nào sức lực của mình.
Lúc này, Nùng Tồn Thọ cũng đã không còn nỗi lo về tính mạng của tất cả mọi người vì thiếu đói, vì giá rét nữa. Mà thay vào đó, đó chính là nỗi lo lắng an nguy nơi quê nhà của hắn. Hắn ở nơi đây vẫn được hưởng cuộc sống yên bình, nhưng ở quê nhà kia của hắn thì sao? Con dân của bọn hắn thì sao?
Hắn lúc này cũng chỉ biết thở dài! Tuy nói, ở đây không cần phải lo cái đói, cái rét, nhưng hắn vẫn chẳng thể nào vui lên được! Hắn cũng đã mấy lần xin được gặp mặt người mà trong miệng đám binh sĩ canh gác xung quanh thường gọi là “Đại đế” kia, nhưng hắn cũng chẳng nhận được bất kỳ một câu trả lời nào!
Nhưng lúc này, một tiếng quá lớn từ phía xa vang lên, khiến cho hắn không khỏi không chú ý đến, “Nùng Tồn Thọ, Đại đế cho triệu kiến ngươi!”
Khoảnh khắc này đây, hắn cảm giác như vỡ òa trong hy vọng! Tâm trạng hắn vừa chìm xuống gần đáy vực thẳm thì tiếng quát lớn kia, lại giống như một cơn gió mùa xuân thổi nhẹ qua, giúp vực lại tinh thần bấy lâu trong hắn. Hắn lúc này cúi xuống sửa sang lại một chút trang phục của mình rồi nhanh chóng hướng về phía tên chiến sĩ kia bước đến.
Hắn biết rằng, vị gọi là “Đại đế” này đây có lẽ cũng không khác gì vị vua của đất nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476723/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.