Nghe Trần Vương hỏi như vậy, Trần Nguyên cũng không khỏi trầm tư đôi chút. Những con vật nuôi này cũng rất quan trọng không kém, đặc biệt là trâu và bò, chúng chính là nguồn động lực chính để hỗ trợ tất cả mọi người dân trong việc kéo cày, khai khẩn đất hoang.
Dê và cừu vừa có thể cung cấp một lượng lớn thịt ra thì chúng lại còn có thể cung cấp lông để làm áo, và cung cấp sữa để bổ sung nguồn dinh dưỡng thiết yếu cho tất cả mọi người.
Ngựa thì không những có thể cung cấp thịt, mà chúng còn sử dụng để kéo hàng, làm phương tiện di chuyển. Đặc biệt là tầm quan trọng của chúng ở trong quân đội là không phải bàn cãi.
Nhưng muốn ưu tiên phát triển động vật nuôi này mà bỏ sót động vật nuôi khác cũng không được! Đây là còn chưa kể đến những loài nhỏ hơn như gà, vịt, ngan ngỗng các loại.
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Nguyên đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Ở kiếp trước của hắn, người ta không phải đã phân chia các vùng ra thành từng khu công nghiệp khác nhau hay sao? Hắn vì sao lại quên đi vấn đề quan trọng này cơ chứ?
“Heo, gà, vịt… các loại này vô cùng thích hợp để phát triển chung một chỗ. Trâu, bò, dê và cừu cũng thích hợp để chăn nuôi với nhau, còn ngựa thì nên tách chúng riêng một khu riêng biệt để chăn nuôi.
Nếu tính như vậy, chúng ta sẽ tập trung bọn chúng thành ba khu trang trại lớn tách biệt thành ba nơi khác nhau. Trâu, bò, heo, vịt… các loại thì ưu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476722/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.