Phạm Tiến cùng các lão đầu trung thành còn lại cuối cùng của hắn đã quyết định trở mặt với bọn Khựa kia. Bọn hắn tuy biết rằng việc làm này của bọn hắn có thể sẽ đưa bọn hắn đến với cái chết nhanh hơn.
Nhưng bọn hắn muốn lật lại thế cờ, muốn cứu vớt một vài nước cờ cuối cùng của bọn hắn. Bởi vì bọn hắn biết, nếu cứ để mặc cho bọn Khựa này làm gì thì làm, đến cuối cùng, bọn hắn chắc chắn sẽ là người bị đá bay khỏi bàn cờ vốn dĩ là của bọn hắn này.
Còn như những gì vị Tần đại nhân kia nói là cho mượn? Hắn thật muốn phỉ nhổ vào lời nói này. Con mẹ nó thật đúng là lũ nói ra không biết ngượng, đây mà gọi là cho mượn? Đây chính là giết người không cần dao thì mới đúng. Cái mà bọn hắn sau này phải trả lại đó chính là tính mạng con dân của bọn hắn, và có khi còn là cả tính mạng của bọn hắn.
Phạm Tiến nhìn lại đám người đã từng là con dân, là cận thần đang run rẩy trước mắt hắn này. Trong lòng hắn cũng không khỏi run run vì xúc động. Hắn thật không dám nghĩ những con dân ngoan hiền ngày nào của hắn tự lúc nào đã phản bội lại hắn. Hắn thật đau lòng biết bao khi phải tự tay giết chính con dân của mình.
Hắn tuy đã biết hết từ trước, nhưng khi đối mặt với hiện thực trước mắt, hắn thật không dám tin mà cũng không muốn tin vào điều này. Dân tộc của hắn đã từng là một dân tộc vẻ vang biết bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476652/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.