Kề cận bên hắn lúc này cũng chỉ có mỗi Nguyễn Mai, dù cho Trần Nguyên có khuyên can thế nào thì nàng vẫn không chịu, nàng vẫn phải giúp đỡ hắn cho bằng được. Nàng không muốn hắn phải mang gánh nặng trên vai một mình.
Trần Nguyên thì một bên phê duyệt những công văn được đánh dấu quan trọng và khẩn cấp, còn nàng thì một bên phê duyệt những công văn ít khẩn cấp hơn. Hai người cứ thế liên tục mấy ngày liền thì cuối cùng đống công văn trên bàn của Trần Nguyên mới dần dần vơi bớt.
Nàng giờ này như một con mèo nhỏ cuộn mình mệt mỏi nằm trong lòng của Trần Nguyên. Trần Nguyên lúc này cũng vô cùng mệt mỏi ngã lưng vào sau ghế của mình nghĩ ngơi, tay hắn thì vẫn không ngừng xoa lưng của nàng.
Bao nhiêu mệt mỏi trong người nàng cũng như bị bàn tay ấm áp kia xoa dịu đi lúc nào nàng cũng chẳng hay. Nàng bàn tay bé nhỏ không chịu yên ổn mà cứ loay hoay đùa nghịch mấy sợi râu mới nhú ra dưới cằm của Trần Nguyên.
Trần Nguyên thấy nhột nhột thì cũng không khỏi bật cười, hắn âu yếm nàng hỏi “Nàng dạo gần đây tu luyện thế nào rồi? Có gặp khó khăn gì không à?”
“Thiếp cũng không hiểu sao tu vi của thiếp giống như không có chút trở ngại nào cả mà cứ thẳng tiến đi lên. Bây giờ thiếp đã đạt tu vi Luyện khí cảnh đỉnh phong, còn tu vi chàng thì thế nào rồi? Ta sợ không đuổi kịp tu vi của chàng đây”, Nguyễn Mai muộn phiền nói.
“Đỉnh… đỉnh phong?”, Trần Nguyên há hốc mồm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476651/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.