Ngũ lão sau khi nghe một hồi thì cũng lên tiếng. “Các ngươi nghĩ sao nếu chúng ta cũng tiến hành mở rộng địa bàn, thần phục các bộ lạc khác. Chúng ta cũng không thể trơ mắt ngồi bọn chúng mở rộng quân đội của mình được. Lúc này, chúng ta không thể ngồi yên được nữa, chúng ta cần phải hành động”
Nghe Ngũ lão nói vậy, Đại lão lập tức hưởng ứng. “Lão Ngũ nói đúng, chúng ta không thế cứ trơ mắt ra mà nhìn được. Chúng ta đã an bình quá lâu rồi, nhưng trong an bình, chúng ta được cái gì?
Chúng ta càng ngày càng mạnh mẽ hơn sao? Đây là chúng ta đang an bình hay là chúng ta đang ngồi chờ chết? Ta sẽ đích thân dẫn quân đi mở rộng địa bàn, các ngươi thấy sao?”
Nghe Đại lão và Ngũ lão lên tiếng thì ai nấy cũng đều trầm tư. Mở rộng địa bàn không phải là không được, nhưng trong tình thế nhạy cảm bây giờ, nếu như để bọn Khựa kia phát hiện ra thì sao?
Nếu vậy chẳng khác nào là bộ lạc bọn hắn trực tiếp đi khiêu khích lấy bọn Khựa kia? Đây cũng không phải là một kế sách thông minh. Nhưng nếu bọn hắn không ngăn cản bước chân của bọn Khựa thì ai sẽ ngăn cản vào lúc này?
“Vấn đề này, ta sợ có chút khó khăn. Không phải là làm không được, nhưng nếu như chúng ta làm không khéo thì chúng ta sẽ phải đối mặt với sự nổi giận của bọn Khựa. Vậy thì được cũng chẳng bằng mất”, Dương Phong lúc này cũng nhíu mày suy nghĩ.
“Các ngươi có nhớ tới những lời của tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476625/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.