“Bẩm tướng quân, ở trong xe đúng là có chở một người cùng với Dương tiểu thư, nhưng người này là phu quân của tiểu thư thưa tướng quân”, người phu xe cũng không sợ hãi mà cẩn thận đáp. “Phu quân của Dương tiểu thư? Tiểu thư có phu quân lúc nào sao chúng ta không hề hay biết? Có phải ngươi đang bao che cho tên kia đúng không? Người đâu, bắt luôn tên phu xe này về tra khảo cho ta”, La Tập nhíu mày nhìn tên phu xe kia lạnh lùng nói. “Tướng quân tha mạng, tướng quân ta mạng. Đây chính là tiểu thư nói với chúng ta, chúng ta không hề biết gì cả”, phu xe lúc này cũng vô cùng hoảng sợ chắp tay van xin. “Dương tiểu thư nói? Ta không tin, người đâu, bắt về hết cho ta”, La Tập cũng không thèm quan tâm mà phất tay ra lệnh. Đám binh lính nhận được lệnh thì cấp tốc lao lên vây quanh lấy xe ngựa cùng tên phu xe kia. Lúc này, trong xe đột nhiên vang lên, “Chính ta nói đấy, ngươi không tin sao La Tập tướng quân?” Dương Cúc lúc này nắm lấy tay của Trần Tô từ từ bước xuống xe, đám binh lính xung quanh thấy vậy thì nhanh chóng chấp tay vái chào. “Tham kiến tiểu thư” “Đứng lên cả đi, La Tập tướng quân, lời của người lão Lâm nói ngươi có thể không tin, nhưng lời của ta nói chẳng lẽ tướng quân cũng không tin hay sao?”, Dương Cúc nhìn lấy La Tập nở một nụ cười nói. “Thuộc hạ không dám, chỉ là bọn thuộc hạ sợ tiểu thư bị tên lạ mặt không biết từ đâu đến này lừa gạt. Nên để chắc chắn, bọn thuộc hạ quyết định phải tra khảo hắn”, La Tập thấy Dương Cúc nói như vậy thì cũng viện lý do. “La Tập tướng quân dạo này có vẻ cũng rảnh rỗi hết chuyện để lo nhỉ? Chuyện của phu quân ta, Tộc trưởng cùng các trưởng lão đều đã có quyết định, không phiền đến La Tướng quân”, Dương Cúc lạnh lùng nói. “Vâng thưa tiểu thư, nếu tộc trưởng và các trưởng lão đều đã có quyết định thì thuộc hạ cũng không dám có ý kiến về vấn đề này. Nhưng… nhưng chúng ta không phục là tên kia có cái gì hơn chúng ta mà có thể được tiểu thư nhận là phu quân của mình” La Tập lúc này cũng cắn răng khó chịu nói. Lúc Dương Cúc cùng Trần Tô bước xuống xe, hắn nhìn thấy cảnh hai người nắm tay nhau mà trong đầu muốn như phát điên cả lên. Trước mắt hắn đây, Dương Cúc chính là một nữ thần trong lòng bọn hắn, không ai có thể xâm phạm được. Ấy vậy mà đột nhiên lại có một tên khốn kiếp từ chỗ nào chui ra tự nhận mình là phu quân của tiểu thư. Bọn hắn không điên tiết hết lên sao được chứ? “Việc chọn phu quân là do ta quyết định, không phải là việc của các ngươi”, Dương Cúc nghe vậy thì cũng lạnh lùng nói. Nàng biết bọn hắn đều âm thầm yêu nàng từ lâu, ai cũng muốn thể hiện trước mặt nàng, ai cũng muốn được nàng chú ý. Nên nàng cũng đã đoán trước được Trần Tô chắc chắn sẽ gặp phải sự khó chịu từ bọn người này. “Cái này…”, La Tập nghe Dương Cúc nói vậy thì cũng không biết trả lời như thế nào, hắn cắn răng, “Nhưng mà ta không phục, hắn có gì hơn ta mà được tiểu thư yêu quý, ta muốn khiêu chiến hắn” La Tập chỉ thẳng mặt Trần Tô mặt mày giận giữ thét lên. Hắn không tin một tên thân hình cơ bắp đều không bằng bọn hắn này lại được tiểu thư chú ý. Tên này mạnh mẽ sao? Phi, có thằng ngu mới tin. Dương Cúc nghe vậy thì cũng nhìn lấy Trần Tô, bởi vì sự khiêu chiến này ở trong bộ lạc của nàng là được phép. Vì để mọi người có thể trở nên mạnh mẽ hơn, cha nàng đã cho tất cả mọi người được tùy ý khiêu chiến với nhau. Khiêu chiến cũng để phân ra người mạnh kẻ yếu để bọn họ ý thức được thực lực của mình. Kẻ thắng tất nhiên cũng sẽ được ban thưởng nhiều hơn, có được nhiều ưu tiên trong bộ lạc của nàng. Vì vậy trong bộ lạc Họa Hạ thường xuyên xảy ra vô số cuộc khiêu chiến. Nàng cũng không thể ngăn cản chuyện này nên phải chờ đợi ý kiến của Trần Tô. Trần Tô thấy Dương Cúc nhìn mình thì hắn cũng cười ha hả. Hắn lúc này mới đánh giá La Tập, dáng dấp anh tuấn dũng sĩ không sai. Trần Tô nở một nụ cười nhìn La Tập nói, “Ngươi muốn khiêu chiến ta? Xin lỗi, ta xưa nay chưa bao giờ tiếp nhận khiêu chiến” “Hahaha… đúng là một tên hèn nhát”, nghe Trần Tô nói vậy thì La Tập chen ngang cười lớn. Mà cả đám binh sĩ của hắn cùng đám con dân vây quanh xem cũng cười sảng khoái cả lên. Trần Tô không thèm quan tâm tới hắn mà tiếp tục, “Ta xưa nay chiến đấu chỉ một là ngươi chết, hai là ta chết mà thôi” La Tập cùng tất cả mọi người sau khi nghe được lời của Trần Tô cuối cùng nói ra thì lập tức im bặt. Không ai không hiểu ý của Trần Tô muốn hỏi ở đây, hắn không tiếp nhận khiêu chiến, chỉ tiếp nhận tử chiến mà thôi. La Tập lúc này cũng không chịu thua kém mà xem thường nói, “Được, nếu ngươi muốn tử chiến thì tử chiến. Theo ta đến võ đài”, nói rồi, hắn quay người rời đi. Trần Tô cũng mỉm cười mà dẫn Dương Cúc đi theo. Dương Cúc lúc này ở cạnh hắn cũng vô cùng lo lắng cho Trần Tô, “Chàng điên hay sao mà lại đi tử chiến với hắn? Hắn chính là một trong bốn vị tướng quân của bộ lạc thiếp, La Tập này vô cùng mạnh mẽ không thua kém gì các tướng quân còn lại. Chàng lại còn đi khiêu khích hắn, chàng muốn bỏ thiếp lại một mình hay sao” Trần Tô nghe vậy thì cũng ấm lòng mà an ủi nàng, “Nàng thấy ta thua bao giờ sao? Ta chính là người mạnh nhất trong năm Chiến thần của Thần quốc chúng ta. Đừng nói là năm tên, cho dù là mười tên La Tập ra đây cũng chưa đủ cho ta giết. Ta sẽ cho nàng nhìn xem bản lĩnh của phu quân nàng là như thế nào”, Trần Tô nhéo nhéo lấy má của nàng. “Chàng này!”, Dương Cúc xấu hổ đỏ bừng cả mặt. Trước mắt vô số con dân thế này mà hắn dám đùa bỡn nàng, phải biết nàng trong mắt những người dân ở đây đều là thần tượng không thể chạm vào. Ấy vậy mà Trần Tô lại trực tiếp khiêu khích lòng tự tôn của mọi người dân, bọn hắn làm sao có thể chịu được. “Bỏ cánh tay dơ bẩn của ngươi ra khỏi mặt tiểu thư” “Tên khốn kiếp, ta muốn chém ngươi thành trăm ngàn mảnh” “Tên súc sinh kia, có ngon thì ngươi bước ra đây” “Hắn dám nắm tay tiểu thư, mẹ nó chứ, ta có hoa mắt hay không?” “Nhanh chém lấy tên kia, mọi người, cùng chém lấy tên kia cho ta” “…” Đám con dân hai bên đường lúc này cũng vô cùng tức giận khi thấy hành động của Trần Tô mà chửi ầm cả lên. Trần Tô hắn cũng chẳng thèm quan tâm mà còn ưỡn cao ngực ngạo nghễ đi tới. Tin tức La Tập cùng Trần Tô tử chiến nhanh chóng được lan truyền ra khắp mọi ngõ ngách bộ lạc Họa Hạ. Dân chúng lúc này đểu đổ dồn đến trung tâm võ đài khiêu chiến để quan sát. Bọn họ đều quan tâm đến ai là người dám khiêu khích tử chiến với La Tập tướng quân? Bọn họ đều không biết người tử chiến với La Tập tướng quân là người nào, nhưng có một tin tức ngay sau đó được lan truyền đến: Tên khiêu chiến với La Tập tướng quân kia chính là phu quân của Dương tiểu thư. Tin tức như một quả bom ném thẳng vào dân chúng. Tất cả dân chúng bộ lạc Họa Hạ đề sôi sục cả lên vì tin tức này. Phu quân của Dương tiểu thư sao? Ai là phu quân của Dương tiểu thư? Một đồn mười, mười đồn một trăm, trăm lại đồn ngàn. Vô số thắc mắc cũng theo đó mà càng ngày càng tăng lên. Có nhiều người vô cùng nhanh trí phát hiện được một cơ hội phát tài. Bọn hắn bắt đầu tổ chức buôn bán tin tức để kiếm lời. Tuy nhiên, một phần vì sự kiểm soát gắt gao của quân đội, một phần lại vì bọn hắn cũng không biết người được gọi là phu quân của Dương tiểu thư kia là người như thế nào. Nên bọn cũng đành thổi phồng tin tức lên. Cụ thể tin tức như sau: “Phu quân của Dương tiểu thư chính là một vị chiến tướng vô cùng mạnh mẽ. Với dáng dấp dũng mãnh, hào khí vạn trượng, phu quân của Dương tiểu thư đã trải qua ngàn trận đánh lớn với trăm vạn quân địch. Cho đến nay, phu quân của Dương tiểu thư chưa biết thất bại là gì. Một mình Phu quân tiểu thư địch lấy ngàn quân địch, máu chảy như sông, thây chất như núi. Chỉ cần kẻ thù nghe thấy tên của phu quân Dương tiểu thư thôi cũng đủ mất mật, sợ hãi mà chết…” Trần Tô nếu đọc được những dòng tin tức này về hắn chắc hắn cũng không tin tên được bọn người này miêu tả lại chính là hắn. Bọn người này đúng quả thật là thông minh, tin tức đưa ra đều là tin tức khen ngợi về chiến công mà không hề đả động đến bộ lạc hoặc các mối quan hệ khác. Mấy cái này nếu quân đội sờ mó đến thì cùng lắm thì chỉ bị trách phạt nhẹ vì tung tin sai tự thật mà thôi, chứ thực chất bọn họ cũng chắc kích động dân chúng hay là chia rẽ nội bộ gì cả. Bọn họ vừa không mất lòng bên Dương tiểu thư mà cũng không làm mất lòng bên phía La Tập tướng quân. Tin tức vừa được bán ra thì đã gặp phải một lượng lớn người chạy đến mua tin tức. Ai cũng tò mò, ai cũng muốn biết rõ tường tận để khoe khoang với người khác. Ngay sau khi tin tức này được bán ra thì Trần Tô cũng thu được một lượng fan không lồ, nhưng chủ yếu là đến từ phái nữ. Trần Tô và La Tập lúc này đều ở trên võ đài, mà ở phía dưới, lúc này đã vây quanh hơn ngàn người reo hò cổ vũ. Dương Cúc lúc này tìm đến ghế trên cao quan sát. Nhưng nàng bất ngờ khi thấy cha của nàng đã ngồi ở đây từ lúc nào, một bên còn có Đại lão cùng Hùng lão. “Cha, Đại lão, Hùng lão đã đến đây từ lúc nào à?”, Dương Cúc ngạc nhiên hỏi. “Chúng ta vừa mới đi ngang qua đây để kiểm tra một vài vấn đề mà thôi. Ngươi tới đây để làm gì à?”, Dương Phong nhìn con gái ngượng ngùng nói. “Sặc,… đúng đúng, chúng ta vừa mới đi ngang qua đây thôi. Không phải là chúng ta ngồi chờ sẵn, chúng ta chỉ đi ngang mà thôi”, Đại lão thấy Dương Phong nói dối con gái mình không chớp mắt, hắn đang thưởng thức trà cũng nhịn không được mà sém bị sặc cả lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]