Người đàn ông trung niên lúc này cũng chán nản mà ngồi lại vào ghế của mình. Hắn lúc này cảm thấy thật bất lực, Dương Cúc là đứa con gái mà hắn yêu thương nhất, hắn không dám để cho con bé buồn lòng.
Mà tên khốn kiếp kia lại dựa vào điểm này để không ngừng khiêu khích lấy hắn. Nhưng hắn lại không dám làm gì tên khốn kiếp này. Hắn là người đứng đầu cả một bộ lạc hùng mạnh như thế này, nhưng lại không làm gì được một tên lõi con kia.
Mấy lão đầu ngồi ở dưới nghe Trần Tô gọi người trung niên kia là cha vợ thì cũng sảng khoái mà cười vang cả đại điện. Bọn hắn còn là lần đầu tiên chứng kiến được tộc trưởng của bọn hắn cảm thấy bất lực trước một tên nhóc vắt mũi chưa sạch như thế.
Chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ là một trò cười lớn cho cả bộ lạc. Mà độ uy nghiêm của hắn chắc chắn cũng sẽ vô cùng giảm sút. Mấy lão đầu cũng thấy tội thay cho hắn.
“Ta thấy thằng nhóc đấy cũng hợp tính của ta đấy. Hahaha… người ta đã gọi ngươi một tiếng cha vợ rồi, ít nhất ngươi cũng nên gọi người ta là một tiếng con rể đi. Dù sao hắn với con bé cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, ngươi có trốn cũng không trốn được”
Đại lão thì rất khoái phong cách của Trần Tô mà không ngừng bôi thêm dầu vào cái nỗi đau của người đàn ông trung niên kia. Người đàn ông trung niên kia nghe Đại lão nói vậy thì cũng nhăn mày khó chịu, “Không gọi, lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476624/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.