Sau khi đã nhận được tất cả hàng hóa, Trần Nguyên lúc này mới thực sự là cười tươi như hoa. Thực chất, thứ hắn muốn từ bọn Khựa kia không phải chỉ là những thứ này, thứ hắn muốn chính là cách bọn Khựa phát hiện ra các mỏ quặng kia, cùng với đó là thông tin từ bọn Khựa về những mỏ quặng mà bọn chúng đã phát hiện ra được.
Tất nhiên, hắn cũng không thể hiện ra rằng hắn có thể sớm cho người đi đào quặng được. Vì với những gì hắn cho bọn Khựa kia nhìn thấy, chính là cảnh bộ lạc của bọn hắn vừa mới tổn thương vô cùng lớn sau trận chiến vừa rồi. Bọn hắn cần thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục lại thì mới có thể chinh chiến tiếp được. Có như thế thì bọn Khựa kia mới không hề nghi ngờ gì lấy bọn hắn.
Hắn biết bọn Khựa này cũng là những con chó già, bọn chúng cũng không vừa gì khi thoải mái đưa cho bọn hắn trước những thứ này. Thứ nhất, bọn Khựa kia tin tưởng vào thực lực của chính mình, cùng lắm thì đến lúc đó đem quân đến diệt sạch bọn hắn là xong. Thứ hai, những thứ này cũng chẳng là gì so với bọn chúng, bọn chúng cũng chẳng khác gì chín trâu mất một cọng lông mà thôi. Thứ ba, bọn Khựa tin tưởng bọn hắn thực chất là những Man dân thuần túy, không hề biết khoáng sản là gì.
Chính vì vậy nên bọn Khựa kia mới dám an tâm như thế. Thử hỏi nếu đối đầu với một kẻ có đầu đủ trí khôn như bọn hắn xem bọn hắn có dám đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476594/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.