Chương trước
Chương sau
Sau khi đã nhận được tất cả hàng hóa, Trần Nguyên lúc này mới thực sự là cười tươi như hoa. Thực chất, thứ hắn muốn từ bọn Khựa kia không phải chỉ là những thứ này, thứ hắn muốn chính là cách bọn Khựa phát hiện ra các mỏ quặng kia, cùng với đó là thông tin từ bọn Khựa về những mỏ quặng mà bọn chúng đã phát hiện ra được.
Tất nhiên, hắn cũng không thể hiện ra rằng hắn có thể sớm cho người đi đào quặng được. Vì với những gì hắn cho bọn Khựa kia nhìn thấy, chính là cảnh bộ lạc của bọn hắn vừa mới tổn thương vô cùng lớn sau trận chiến vừa rồi. Bọn hắn cần thời gian để nghỉ ngơi và hồi phục lại thì mới có thể chinh chiến tiếp được. Có như thế thì bọn Khựa kia mới không hề nghi ngờ gì lấy bọn hắn.
Hắn biết bọn Khựa này cũng là những con chó già, bọn chúng cũng không vừa gì khi thoải mái đưa cho bọn hắn trước những thứ này. Thứ nhất, bọn Khựa kia tin tưởng vào thực lực của chính mình, cùng lắm thì đến lúc đó đem quân đến diệt sạch bọn hắn là xong. Thứ hai, những thứ này cũng chẳng là gì so với bọn chúng, bọn chúng cũng chẳng khác gì chín trâu mất một cọng lông mà thôi. Thứ ba, bọn Khựa tin tưởng bọn hắn thực chất là những Man dân thuần túy, không hề biết khoáng sản là gì.
Chính vì vậy nên bọn Khựa kia mới dám an tâm như thế. Thử hỏi nếu đối đầu với một kẻ có đầu đủ trí khôn như bọn hắn xem bọn hắn có dám đưa đầu cán dao cho người khác cầm hay không. Nhưng cũng xui xẻo cho bọn hắn gặp phải Trần Nguyên, thông minh đúng bị thông minh hại. Chó có gầm gừ đến đầu thì cũng mãi là chó mà thôi, làm sao có thể so được với một tên chuyên chọc chó như Trần Nguyên này được.
“Chúc đại nhân, nếu như mọi việc đã xong xuôi, chúng ta cũng xin trở vào bộ lạc để sắp xếp lại mọi thứ. Bọn Dạ Lang kia trước khi chạy trốn cũng đã phá hủy quá nhiều thứ, chúng ta cũng cần phải tốn nhiều thời gian để xây dựng lại. Vậy nên chúng ta cũng không thể mời các vị đại nhân vào ở lại được. Hy vọng lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ được một trận ăn thịt thoải mái với các vị đại nhân ở đây. Hahaha…”, Trần Nguyên sảng khoái nhìn đám Khựa cười nói.
“Tốt, lo sắp xếp nhanh bộ lạc của các ngươi đi. Sau đó thì nhanh chóng tìm người đào khoáng sản trả lại cho chúng ta”, Chu Khôn lạnh lùng nhìn hắn nói.
“Vâng, vâng Chu đại nhân, cái này chúng ta nhớ rõ”, Trần Nguyên cười nói, sau đó hắn chẳng thèm quan tâm lấy đám Khựa kia đứng ở ngoài mà phủi đít đi vào trong thành.
Bọn Khựa kia thấy vậy thì đều tức sôi người cả lên, đặc biệt là tên tướng sĩ kia. Nếu không có tên tướng quân kia ngăn cản lại thì hắn đã thúc ngựa lên băm vằm tên mọi dân kia thành trăm ngàn mảnh rồi. Vị tướng quân kia nhìn sang Chúc Khôn nói,
“Chúc đại nhân, đám mọi dân kia có thể tin tưởng được không?”
Chúc Khôn lúc này thấy thái độ của đám người Trần Nguyên cũng vô cùng tức giận trong người. Từ khi đến cái vùng đất khỉ ho cò gáy này, chưa có một người nào dám đóng cửa đuổi hắn ở ngoài như thế này, đây không phải sỉ nhục hắn thì còn là gì nữa. Nhưng nghĩ lại đám kia cũng chỉ là một đám mọi dân nên hắn mới từ từ nén được con giận trong lòng mình xuống được. Nghe thấy vị tướng quân kia hỏi vậy, hắn cũng thẳng thừng đáp,
“Không biết, nhưng Vu tướng quân cũng đừng có bận tâm quá đến chuyện này, chúng cũng chỉ là một đám mọi dân tham lam mà thôi. Vấn đề ta lo lắng bây giờ không phải là bọn chúng mà chính là làm sao để về báo cáo lại với Tần đại nhân đây. Lần này chúng ta đã không hoàn thành được mệnh lệnh mà Tần đại nhân giao phó rồi. Con mịa nó chứ đám phế vật Dạ Lang kia”
Vị Vu tướng tướng quân kia nghe Chu Khôn nói như vậy thì cũng đành im lặng. Đúng là lần này chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi bị Tần đại nhân trách phạt rồi. Công sức biết bao nhiêu tháng bỏ ra, lại thêm vô số tốn kém khác nữa. Ấy vậy mà lại bị một đám mọi dân trước mắt bọn hắn này đạp đổ vỡ.
Cũng chỉ trách đám Dạ Lang kia quá phế vật. Phải biết rằng bọn hắn đã cấp cho bọn Dạ Lang kia biết bao nhiêu áo giáp, biết bao nhiêu vũ khí. Vậy mà bọn chúng lại thua trong tay những tên man nhân mọi rợ đầu trần, chân đất cầm rìu đá này mới đau chứ. Cái này không phải là quá phế vật, quá phế vật hay sao?
“Thôi, tất cả rút lui đi, bọn kia có làm được tốt hay không thì cũng phải chờ đến mấy tháng nữa mới biết được kết quả. Hiện giờ việc chúng ta cần làm là cấp tốc suy nghĩ ra phương án để đối phó với con giận giữ của Tần đại nhân đi”, Chúc Khôn nói xong liên thúc ngựa quay đầu rời đi.
Thấy vị Chúc đại nhân quay đầu rời đi thì vị Vu tướng quân kia cũng đành dẫn người rời theo. Bọn hắn cũng không thể ở lại một cái chỗ hoang vu như thế này được, biêt đâu lại bị hung thú tập kích thì sao. Tuy bọn hắn không hề sợ, những dù sao rời đi cũng là tốt hơn. Bây giờ có ở lại đây cũng chẳng thể làm được thêm việc gì.
Nhìn qua những lỗ hổng cửa thành, Trần Nguyên sau khi thấy được đám Khựa kia rời đi thì hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Đúng là hắn may mắn vừa lừa được một tên tử thần đến gõ cửa nhà. Nhìn thấy đám Khựa kia cấp tốc rời đi như thế, Trần Nguyên cũng đoán chắc bọn chúng có chuyện gì mới có thể thoái mái rời đi như thế. Chứ nếu như không có chuyện gì quan trọng thì chắc chắn chúng sẽ ở lại đây mấy ngày để giám sát lấy bọn hắn rồi.
Đưa tay vuốt vuốt lấy những giọt mồ hôi trên trán mình nãy giờ, Trần Nguyên cũng thở ra được một ngụm thoải mái. Lần này lừa được bọn Khựa kia một vố lớn rồi. Hắn tính là chuồn đi luôn, nhưng nghỉ đi nghĩ lại thì vẫn là không nên. Hắn nhớ lúc trước tên Chúc khỉ gì đó nói là cứ mười ngày thì bọn Khựa sẽ đến kiểm tra và hướng dẫn bọn hắn một lần.
Nếu như hắn chuồn luôn thì chắc chắn sẽ chọc giận bọn Khựa kia. Bọn Khựa kia chắc chắc chắn sẽ vì vậy mà điên cuồng tìm kiếm lấy bọn hắn. Không được, bây giờ còn chưa phải lúc để trở mặt với bọn chúng, cần phải kéo dài thời gian càng nhiều càng tốt. Ít nhất phải một năm, không, phải là mười năm thì càng tốt. Như vậy thì mới có đủ thời gian để cho hắn phát triển được.
Nghĩ như vậy, Trần Nguyên liên quay lại phân phó cho Trần Giang đám người. Trần Nguyên cho hơn một trăm binh sĩ ở lại đây canh giữ thành trì, đồng thời xây dựng lại nơi này, biến nơi đây trở thành một căn cứ mới của bọn hắn để lừa gạt bọn Khựa kia. Còn hắn sẽ dẫn lấy đám người Trần Giang cũng những binh lính còn lại quay trở về Đại Việt thành. Giờ đang trong giai đoạn cấp tốc phát triển, hắn không thể đi ra ngoài lâu được.
Sau khi nhận được lệnh, đám người Trần Giang bắt đầu cho thu dọn mọi thứ lại. Tất cả những thứ trong hầm kia cũng được chất lên hết trên xe ngựa. Giờ đây bọn hắn đã có lấy mấy chục chiếc xe ngựa để vận chuyển hàng hóa. Những chiếc xe ngựa này tuy thô sơ nhưng hoạt động cũng vô cùng tốt. Trần Nguyên dự định đem về để cho Trần Vi nghiên cứu thêm.
Trần Nguyên hắn cũng chẳng muốn sử dụng mấy cái loại xe ngựa như thế này. Vừa nặng nề lại không hề có độ giảm xóc bởi bánh của chúng đều được làm toàn bằng gỗ. Những chiếc xe với cấu tạo bánh xe như thế này nếu vận chuyển đồ nặng trong những ngày trời mưa bùn đất lầy lội thì chắc chắn là không thể di chuyển dễ dàng được.
Nhưng những chiếc xe như thế này lại có lợi thế ở một điểm chính là bánh xe rất cao lớn. Nếu sau này Trần Vi nghiên cứu cao su thành công thì hắn sẽ cho gắn thêm mấy cái lốp cao su vào những cái bánh xe này. Như thế sẽ giúp xe di chuyển vừa nhẹ nhàng lại vừa êm hơn.
Còn nữa, sau này hắn sẽ cho thiết kế làm ba loại xe. Một loại là chuyên dùng để chở đồ như các loại khoáng sản, các nguồn tài nguyên, lương thực thực phẩm… vv. Một loại là chuyên dùng để chở người, dùng để làm phương tiện vận chuyển. Còn loại xe cuối cùng đó chính là xe dùng trong quân đối, chở quân tác chiến, hoặc là làm chiến xa cũng tốt.
Loại xe chở đồ nặng thì tất nhiên hắn phải cho bò, trâu kéo mới được, chứ dùng ngựa để kéo thì không ăn thua. Loại xe thứ hai để làm phương tiện vận chuyển thì phải dùng ngựa kéo thì mới có thể di chuyển nhanh được. Còn loại xe cuối cùng tất nhiên phải dùng ngựa để kéo lấy rồi, bởi vì loại xe này cần phần lớn chính là tốc độ.
Ngựa thì hiện tại hắn cũng không có nhiều, ở đây có một ít cộng với lũ ngựa hoang đang còn được thuần phục ở nhà nữa. Trần Nguyên cảm thấy tạm thời đủ để nhân giống rồi. Chắc chắn không bao lâu nữa thì hắn sẽ có mấy trăm, thậm chí là mấy ngàn con ngựa chiến để sử dụng.
Nghĩ đến cảnh mấy ngàn chiến sĩ cưỡi lấy mấy ngàn con chiến mã lao thẳng ra chiến trường chém giết đám Khựa kia mà Trần Nguyên không khỏi sướng tê cả người. Nhưng nếu muốn làm được như vậy, thì việc cấp bách bây giờ là hắn phải lừa được bầy Khựa kia càng lâu càng tốt.
Đến chiều tối, Trần Giang cùng đám người cũng đã thu dẹp mọi thứ tạm thời xong xuôi. Hơn ba trăm chiến sĩ lúc này cũng mệt ra rời cả ra. Tất cả đám người giờ phút này cũng không có thứ gì cho vào bụng mà ngôi vây quanh lấy một đống lửa lớn ngay giữa thành. Trần Nguyên lúc này ngồi ở vị trí cao nhất, mà phía bên tay trái của hắn chính là đám người phụ nữ kia. Trần Nguyên lúc này lên tiếng nói,
“Sau này, thành này sẽ đổi tên là Trửa Khạm thành. Nơi đây sẽ là nơi mà sau này chúng ta cùng bọn Khựa giao dịch. Đây cũng chính là chốt chặn của chúng ta ngăn chặn lấy kẻ địch tấn công sâu vào lãnh địa của chúng ta. Các ngươi hiểu rõ hay chưa?”
“Chúng ta hiểu rõ thưa Đại đế”, chúng tướng sĩ quỳ một chân trên mặt đất đồng thanh đáp lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.