“Vậy thì tốt quá, các ngươi thật đúng là những người tốt. Các ngươi cứ yên tâm, chúng ta chắc chắn sẽ nhanh chóng thần phục các bộ lạc khác để giúp các ngươi đào khoáng sản đổi lấy thức ăn”, Trần Nguyên lúc này vô cùng vấn khởi mà reo hò cả lên.
Đám chiến sĩ xung quanh hắn thì lúc này cũng đều nhảy tung tăng vui sướng. Bọn hắn đều đã được Trần Nguyên căn dặn trước hết cả rồi, chỉ cần nhận được tín hiệu của Trần Nguyên thì tất cả đám người sẽ hưởng ứng theo hắn. Nhưng vẫn có một tên dám kháng lại lệnh của hắn đó chính là Trần Giang.
Trần Giang hắn lúc này cũng cố gắng lấy để làm ra cái vẻ mặt hân hoan vui sướng. Nhưng mịa hắn chứ, Trần Nguyên muốn đạp cho vào mặt hắn một cái. Hắn rặn ra cái vẻ mặt hớn hở vui sướng đâu không thấy, mà Trần Nguyên chỉ thấy hắn lại cứ rặn ra một cái một mặt cười không ra cười, khóc không ra khóc. Đúng là không khác gì vẻ mặt của một tên mắc đại tiện mà ngồi rặn hoài không ra.
“Người đâu, chuyển những thứ kia lên cho bọn chúng đi”, Chúc Khôn lúc này cũng không thèm để ý lấy đám người Trần Nguyên đang reo hò ăn mừng. Trong mắt hắn, đám mọi dân Trần Nguyên này không khác gì những tên hề. Trí khôn của đám mọi dân này chắc chắn không thể bằng trí khôn của hắn được, nên hắn cũng chẳng sợ mình bị lừa lấy.
Đám binh lính phía sau nghe lệnh của Chúc Khôn thì bắt đầu vận chuyển các xe chở hàng hóa lên cho đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476593/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.