Chương trước
Chương sau
“Cấp tốc thu dọn hết tất cả theo ta rút lui, ta muốn cho bọn Đại Ngạc kia đến mà tay không rút về”, Trần Nguyên quát lớn.
“Vâng, tộc trưởng”, Đại Mạc cùng đám người phía sau cũng đồng thanh hét lớn.
Tình thế khẩn cấp, hắn huy động mọi người làm việc nhanh chóng, bọn người Đại Bảo lúc này cũng đã được thả ra, bọn hắn cũng cấp tốc chạy đi hỗ trợ thu dọn, cha hắn quyết định hắn cũng chẳng dám có ý kiến.
Một lúc lâu sau, thấy mọi người đều đã thu dọn xong, Trần Nguyên ra hiệu,
“Rút”
Trần Nguyên dẫn đầu đám người lao đi, bọn Công Đoàn, Đại Mạc cùng tất cả con dân hắn cũng cấp tốc theo sau. Hơn ba trăm người vùn vụt lao đi, vừa chạy được hơn sáu, bảy trăm mét thì nghe thấy đằng sau lưng bọn hắn có tiếng hét lớn,
“Giết”
“Giết… Giết chết hết bọn Đại Ngưu kia”
“Không giết phụ nữ tất cả các anh em, phụ nữ bọn chúng sẽ là nô lệ của chúng ta, ha ha ha”
“Giết…”
“…”
Trần Nguyên bọn người lúc này vừa lao đi vừa quay đầu nhìn lại, Trần Nguyên nhìn thấy một tên cao gầy nhưng khuôn mặt lại nhìn rất nham hiểm tay xách lấy rìu chiến dẫn đầu đám người xông thẳng vào bộ lạc Đại Ngưu. Đám người Đại Man lúc này tuy rất tức giận nhưng cũng âm thầm may mắn, chỉ chậm một chút nữa thôi thì kết cục của bọn hắn có lẽ đã khác đi rồi.
Trần Nguyên cũng không biết đường nào để quay lại được điểm tập kết, cũng không dám đi lại đường cũ phía bộ lại Miên Việt kia, tuy hắn cũng muốn quay lại cướp bóc bọn Miên Việt một lần nữa nhưng hắn cũng không dám, bọn Miên Việt kia quá mạnh mẽ so với bọn hắn bây giờ.
Trần Nguyên xác định phương hướng hướng về phía bờ biển lao đi, chỉ cần đi tới được bờ biển thì hắn có thể men theo bờ biển để đến được điểm tập kết.
Cả đám người lao như điên trong đêm tối, cũng may là ở thời đại này, bọn hắn đã quen sống trong bóng tối cho đến khi phát hiện ra cách tạo lửa. Cho nên trong đêm tối đen như mực, bọn hắn vẫn lờ mờ thấy được mọi thứ xung quanh, tuy không xa, tầm 10 mét nhưng vậy cũng đã đủ rồi.
Đám người Trần Nguyên vẫn cứ tiếp tục di chuyển, cứ thế bảy ngày vừa đi vừa nghỉ ngơi, cuối cùng bọn hắn cũng đến tới được bờ biển. Trên đường ra tới bờ biển, Trần Nguyên đám người gặp được bốn, năm bộ lạc nhỏ, tất nhiên cũng đều bị thu phục.
Dưới trướng hắn giờ này tính cả bộ lạc Đại Ngưu cũng đã lên đến 497 người, nếu tính tổng con dân của cả bộ lạc lại thì cũng lên đến con số 1.136 người, trong đó hắn có 428 chiến sĩ. Tính từ lúc hắn được trọng sinh lại đến bây giờ cũng mới chưa đầy ba tháng. Trần Nguyên chính hắn cũng không tin được bản thân mình đã làm được những điều này.
Trần Nguyên xác định lại phương hướng, lại dẫn đám con dân của mình hướng sang trái, men dọc theo bờ biển đi tới, lại phải mất hơn 6 ngày nữa bọn hắn mới đến được cửa sông Nhị Hà. Từ đây đám người Trần Nguyên bắt đầu di chuyển ngược dòng Nhị Hà đi lên, sau bốn ngày thì cuối cùng bọn hắn cũng đã đến được điểm tập kết.
Đúng là di chuyển trong rừng vừa chậm chạp lại vừa nguy hiểm hơn di chuyển trên bải biển gấp trăm lần, bọn hắn vừa di chuyển lại vừa phải cảnh giác lấy hung thú, chỉ đoạn đường ngắn từ cửa sông Nhị Hà đến điểm tập kết thôi mà bọn hắn đã phải chém giết hơn chục con trăn lớn, gặp cả mấy chục con cá sấu to lớn, bọn hắn lại còn tổn thất mất mấy người.
“Tộc trưởng, tộc trưởng đã trở về”
“Tộc trưởng đã trở về rồi”
“…”
Gặp được đám người Trần Nguyên trở về thì đám Lão Long ai nấy đều mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm, bọn hắn còn dự định đợi năm, ba ngày nữa nếu không thấy đám người Trần Nguyên trở về thì bọn hắn sẽ trở về bộ lạc xin người tiếp viện đây, với lại nơi đây vẫn là địa bàn của bọn Miên Việt nên không thể ở lâu được.
Giờ phút này thì ai nấy cũng đều vui mừng, Trần Nguyên cũng không rảnh đi kiểm tra chiến lợi phẩm,
“Lão Long, ngươi hướng dẫn mọi người đốn cây làm bè gỗ, chúng ta cần di chuyển về gấp, chúng ta đã đi qua lâu rồi”
“Vâng, tộc trưởng, ta sẽ cho người cấp tốc đi làm liền”, lão Long cung kính đáp sau đó liền dẫn theo đám người rời đi kiếm cây gỗ thích hợp để làm bè.
Trần Nguyên giờ phút này cũng nhiều hơn lo lắng lấy bộ lạc của hắn, hắn sợ bộ lạc của hắn có gì xảy ra ngoài ý muốn. Bộ lạc của bọn hắn mới hình thành, thực lực còn đang nhỏ yếu, mà hắn thì lần này dẫn người đi ra ngoài cũng gần một tháng rồi, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì hắn thật hối hận không kịp.
Theo Trần Nguyên chỉ lệnh, đám người đều cấp tốc chặt cây làm bè, sau khi mọi thứ xong xuôi thì bọn hắn cũng bắt đầu di chuyển ngược dòng Nhị Hà tìm đến vùng ngập nước mà Trần Nguyên nói, di chuyển trên bè rất chậm chạp nên phải mất mấy ngày sau thì bọn hắn mới đến được vị trí ngập nước kia.
Trước mắt bọn hắn giờ này là một vùng mênh mông ngập nước, Trần Nguyên cũng nhìn thấy được mấy tháng vừa qua trời đã không còn mưa nên nước rút xuống cũng rất nhanh, nước giờ chỉ còn ngập đến mắt cá chân. Dọc bờ sông thì nổi lên một dãy cồn đất như một con đê nhỏ tự nhiên ngăn cách lấy sông Nhị Hà và vùng ngập nước kia. Trần Nguyên thấy vậy thì cũng cảm khái,
“Ta đã không nhìn lầm a, đây chính là một nơi tốt để phát triển nền nông nghiệp lúa nước, mà cũng có thể nơi đây cũng chính là cái nôi phát triển nền văn minh lúa nước đầu tiên trên thế giới này”
Mọi người bắt đầu thu dọn bè gỗ, tất cả bè gỗ đều được Trần Nguyên cho kéo lên giấu vào rừng, hắn không muốn có ai đi ngang qua phát hiện ra được dấu vết của bọn hắn ở nơi này, bây giờ đây hắn còn chưa muốn phát sinh tranh chấp lãnh thổ, hại nhiều hơn lợi a.
Tiếp tục di chuyển hơn nữa ngày thì cuối cùng đám người Trần Nguyên mới đến được vị trí bộ lạc của mình, thấy được bộ lạc vẫn yên bình, Trần Nguyên vô cùng mừng rỡ, hắn như thả xuống được nỗi lo âu trong lòng mình.
Thấy được phía trước là một dãy tường thành được làm từ những thân cây cao lớn vô cùng chắc chắn thì Đại Ngưu đám người cũng vô cùng kinh ngạc. Bọn hắn không ngờ rằng bộ lạc mới của hắn lại an toàn và rộng lớn đến như thế này, nhìn lấy cái phạm vi tường thành này thôi cũng đủ để thấy được bộ lạc mới của bọn hắn này phải lớn hơn gấp mấy chục lần bộ lạc của bọn hắn là đủ hiểu thế nào rồi.
Giờ phút này, tiếp đón đoàn người Trần Nguyên không ai khác chính là Trần Giang, Trần Vương cùng hơn 100 chiến sĩ tay cầm rìu chiến lao vùn vụt tới, nhìn khí thế của bọn hắn như đang lao ra để ác chiến,
“Giết”
“Giết lấy bọn người dám xâm phạm lãnh địa của chúng ta”
“Kẻ xâm phạm lãnh địa của chúng ta đều phải chết”
“Giết”
“…”
Tiếng hò hét không ngừng vang lên, đám người Đại Ngưu nhìn lấy hơn 100 chiến sĩ vô cùng mạnh mẽ lao tới phía bọn hắn thì bọn hắn cũng giật nảy cả mình, bọn hắn đều ngơ ngác nhìn lấy Trần Nguyên như muốn hỏi, “Đây không phải là bộ lạc của tộc trưởng hay sao?”
Đại Man lúc này cũng giật mình kinh sợ nắm chặt lấy vũ khí, bọn hắn tuy đông người hơn nhưng theo kinh nghiệm của hắn đánh giá, bọn người trước mắt này mạnh mẽ không thua kém gì bọn hắn, tuy bọn hắn đi ra từ những trận chiến sinh tử nhưng đám người trước mắt này về phần sức mạnh vẫn nhỉnh hơn bọn hắn một chút. Mà đặc biệt là hai tên dẫn đầu kia, hắn tự nhận rằng hắn hoàn toàn không mạnh mẽ bằng tên to lớn lực lưỡng đang cầm lấy hai cái rìu chiến kia, tên còn lại thì cũng ngang ngửa với hắn.
Trần Nguyên nhìn thấy cảnh này thì cũng mỉm cười âm thầm khen ngợi, bọn này làm tốt lắm, xa như vậy mà đã phát hiện ra sự xâm nhập của bọn hắn. Còn nữa, hắn thích nhất ở điểm là chỉ cần có bất kỳ kẻ nào dám xâm nhập địa bàn của hắn, không cần nói, không cần hỏi, giết trước tính sau.
“Cút”, Công Đoàn lúc này bước tới phía trước hét lớn.
“Các ngươi tính tạo phản a?”
Trần Giang, Trần Vương đám người nghe thấy tiếng hét lớn thì cấp tốc tỉnh táo nhìn lại, đúng tiếng hét kia là của Công Đoàn tên kia chứ không ai khác, còn bọn người kia chính là bọn người Trần Nguyên a, bọn hắn vui mừng như điên,
“Tộc trưởng, tộc trưởng đã trở về”
“Ha ha, tộc trưởng đã trở về rồi”
“Tốt quá, tộc trưởng không có chuyện gì, tộc trưởng đã trở về rồi”
“Nhanh, nhanh chạy đi thông báo cho mọi người biết tộc trưởng đã trở về”
“…”
Nghe những lời như vậy, Trần Nguyên cũng không khỏi cảm thấy ấm áp, đúng là đi đâu cũng không bằng ở nhà của mình, mà đây, chính là nhà của hắn.
Sau đó hắn liền giới thiệu Đại Man cùng đám người Trần Giang, Trần Vương cùng làm quen với nhau, còn những chuyện còn lại thì để cho bọn hắn tự sắp xếp lấy.
Đi vào cửa thành lớn, hai bên đường lúc này đám dân chúng đã tụ tập vây quanh reo hò, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ ra vẻ mừng rỡ hạnh phúc, hạnh phúc vì tộc trưởng của bọn hắn an toàn khỏe mạnh trở vể. Bởi trong đối với bọn hắn, ai có thể chết chứ tộc trưởng của bọn hắn thì không thể chết được, tộc trưởng của bọn hắn chính là niềm tin của bọn hắn, chính là người mà bọn hắn mù quáng sùng bái cùng kính trọng.
Trần Nguyên lúc này cũng đã rất mệt mỏi, hắn sau khi cùng mọi người chào nói hỏi thăm xong thì liền đi thẳng về cung điện của mình. Hắn đi vào đại sảnh, vừa ngả lưng trên bảo tọa tính chợp mắt một chút, hắn thực sự quá mệt mỏi. Mấy ngày vừa qua vừa chạy trốn, vừa chém giết, vừa không ngừng đẩy cao tinh thần đề phòng lấy những hung thú xung quanh tập kích.
Hắn vừa mới chợp mắt được một chút thì bỗng nhiên hắn cảm nhận được có người đang lao nhanh về phía hắn, hắn giật mình mở mắt ra đã bị một người ôm chặt lấy hắn khóc thút thít. Người này không ai khác chính là vợ hắn a, là người mà hắn ngày nhớ đêm mong đây. Trần Nguyên một tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, một tay thì vỗ vỗ lấy lưng nàng an ủi,
“Ngoan nào con mèo bé nhỏ của ta, đừng khóc nữa, ta đã về rồi đây”
“Nhưng ta sợ, ta sợ ngươi sẽ như cha ta, nói đi rồi sẽ trở về nhưng lại không bao giờ trở về nữa”, nghe Trần Nguyên an ủi thì nàng càng khóc to hơn, hai con mắt đỏ hoe tràn đầy nước mắt ngước lên nhìn hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.