Trần Nguyên đau lòng nhìn nàng, đưa tay gạt nhẹ đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má nàng, hắn cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán nàng,
“Không phải ta đã nói với nàng rồi à? Ta là Chúa tể của thế giới này nên chỉ có ta làm tổn thương kẻ khác chứ có kẻ nào dám làm thương tổn được ta a, bọn chúng có gan lớn tới đâu cũng không giám chọc giận vợ của chúa tể đâu a”, Trần hắn ôm chặt lấy nàng.
Hai người cứ thế ôm chặt lấy nhau, giờ phút này họ chỉ mong cho thời gian mãi ngừng trôi, họ không nói nhiều những lời âu yếm với nhau, chỉ cần trong trái tim họ mãi mãi có nhau là đủ.
Có lẽ bọn họ khô khan, bọn họ ít ngôn từ để diễn đạt lấy tình cảm của mình, nhưng bọn họ không hề thiếu thốn sự quan tâm lo lắng dành cho nhau. Thời gian như cứ đọng lại, giây phút này chỉ còn có mỗi hai người tồn tại trên thế gian này.
Trời đã dần đến trưa, nhưng Trần Nguyên vẫn đang còn đang chui rúc trong chiếc chăn ấm được là từ cỏ khô và da thú của mình, hắn chẳng muốn chui ra một chút nào cả. Ngoài trời đã bắt đầu trở lạnh hơn, chắc cũng đã gần đến cuối mùa đông rồi.
Chui rúc trong ngực của hắn giờ này chính là “con mèo con” bé nhỏ của hắn, nàng ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn lấy hắn, nàng đã bớt thẹn thùng hơn rồi, nàng đã là một người phụ nữ rồi, nàng đã không còn là một thiếu nữ ngây ngô như lúc trước nữa. Trần Nguyên cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476554/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.