Trần Nguyên ra hiệu mọi người dừng lại cách bộ lạc Đại Ngưu khoảng năm trăm mét, hắn không dám đến gần. Lần này hắn không muốn chơi ngu, bọn người kia có hơn mấy trăm người đây. Trần Nguyên đánh giá tên cụt tay kia xong liền quay sang Đại Bảo hỏi,
“Tên cụt tay kia là cha ngươi?”
“Đúng vậy”, Đại Bảo tên kia nhìn lấy người đàn ông cụt tay gật đầu đáp.
“Sao ta thấy ngươi chẳng có một điểm nào giống cha ngươi vậy, ngươi có khi nào thử hỏi mẹ ngươi chưa?”, Trần Nguyên cười mỉa mai nhìn lấy hắn.
Đại Bảo nghe Trần Nguyên nói vậy liền tức giận nhưng hắn cũng chẳng biết nói gì cả, hắn nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tên Trần Nguyên nói cũng có lý, cha hắn thì dũng mãnh vô song, một mình chiến cả mấy chục người đều không hề nhíu mắt một chút nào, còn hắn đằng này…
Trần Nguyên cũng không thèm để ý đến tên Đại Bảo đầu đất kia, mới nói có mấy câu đã muốn nhận không ra cha mình luôn rồi, hắn nhìn lấy tên tộc trưởng Đại Ngưu kia,
“Ngươi, … là Đại Man?”
“Đúng vậy”, tên kia lạnh lùng đáp.
“Tên này là con trai của ngươi?”, Trần Nguyên chỉ vào Đại Bảo hỏi.
“Hắn?... không phải là con trai của ta”, tên kia nhìn lấy Đại Bảo một chút, rồi dứt khoát trả lời.
“Không phải con của ngươi?... Không sao, dù sao bọn người này cũng là người của bộ lạc ngươi, bọn hắn đã giết chết sủng vật của ta, nên chúng ta cần một lời giải thích”, Trần Nguyên cũng không nhanh không chậm đáp.
“Giải thích? Ta không có gì để giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-viet-chua-te/476552/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.