Hai tuần dài đằng đẵng trôi qua, Toại vẫn phải nằm viện với cái máy thở và vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hoàng Linh mỗi ngày đều ở bên giường bệnh, khóc không lớn thì nhỏ. Vợ chồng của Lục Đại Úy cũng sốt ruột, cứ một- hai ngày lại đến thăm một lần.
Nhưng vấn đề cũ, vấn đề mới cứ lẫn vào nhau. Ở nhà riêng của Lục Tôn lại có thêm một chuyện nữa…
- Đã hai năm rồi đó Khánh Hạ! Tại sao em không đồng ý chứ?
Gần nửa đêm, Lục Tôn đứng chống hông cạnh giường ngủ, anh cau mày nhìn Khánh Hạ. Cô vừa đắp chăn cho con vừa nói:
- Anh nhỏ tiếng thôi cho Lục Nhi nó ngủ.
- Em đừng né tránh nữa được không?
Khánh Hạ nhẹ nhàng bước xuống giường rồi đi ra phía cửa:
- Ra ngoài nói chuyện.
“Cạch”
Cả hai vừa đóng cánh cửa phòng là lập tức Lục Tôn gằn giọng:
- Bộ em không nghĩ đến bố mẹ đã lớn tuổi rồi à?
Khánh Hạ đưa tay bóp trán:
- Em biết! Nhưng em không được học hành đàng hoàng nên…
- Có phải là anh không thấy năng lực của em đâu? Em phụ bố mẹ quản lí cũng 2 năm rồi còn gì!?
- Do anh không hiểu! Thực ra vấn đề đâu chỉ có ở em! Còn ánh nhìn của người khác nữa! Người ta sẽ nói gì về Lục gia đây?
Lục Tôn có chút mất kiên nhẫn:
- Nói gì cơ? Ai mà dám lời ra tiếng vào?
Khánh Hạ cố hít thở một chút không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3375401/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.