Khánh Hạ đứng đợi ngoài cửa mà trong lòng còn nóng hơn nhiệt độ của đám cháy kia.
Cô cố gắng không nghĩ đến tình huống xấu nhất, chỉ biết chờ đợi với một tia hy vọng, cảm giác vừa hụt hẫng vừa lo sợ, giống y hệt năm xưa.
- Chị dâu!
Đám cháy dần lụi tàn thì có giọng nói từ phía xa vọng lại. Khánh Hạ quay lưng nhìn thì nhận ra đó là Công và Thành. Hai cậu lính cứu hỏa chạy đến, trên tay còn đang cầm hai chiếc mũ chuyên dụng. Hai cậu hối hả, thở hồng hộc, còn tranh nhau nói:
- Chị ơi bọn em vừa cứu người ra ngoài bằng cách trèo cửa sổ ở đằng sau. Lục Đại Úy cũng ở đó!
- Đại ca kêu chị ra phía sau nhà! Ảnh đang chờ!
Nói được vài câu mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên mặt, Công và Thành không để Khánh Hạ trả lời đã chạy về phía xe cứu hỏa, vừa chạy vừa nói:
- Chị đi đi! Tụi em uống nước cái!
Vũ Khánh Hạ đứng đó mừng rơn. Như vậy có nghĩa là Lục Tôn đã an toàn trở ra bằng cửa sau. Cô nở một nụ cười nhẹ nhõm. Vậy là mình đã lo lắng dư thừa rồi sao?
Nhưng đúng vào khoảnh khắc Khánh Hạ nhích chân, định chạy ra sau nhà tìm chồng thì lại nghe những người ở đằng sau nói lớn:
- Được rồi! Tên là Lục Tôn! Tôi nhớ rồi! Di chuyển nhanh đi!
Khánh Hạ quay lại nhìn, vừa lúc chiếc xe cứu thương bật còi báo rồi lăn bánh. Bỗng trong lòng dấy lên một cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3374450/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.