Lục Tôn trở về phòng riêng dành cho mình và người vợ mới cưới. Căn phòng rộng và sạch sẽ, cảm tưởng như đang ở trong khách sạn 5 sao nào đó.
Anh lặng người nhìn cô gái có nét đẹp ngây ngô đang nằm ngủ say trên giường. Tự hỏi vì sao cô nghe được những lời đùa đó từ mình mà lại không phóng lên sân khấu đánh anh vài cái. Khánh Hạ không trách móc, không giận hờn, cũng không chửi mắng anh? Tất cả những gì cô làm chỉ là buồn bã trả lại chiếc kẹp tóc nhỏ.
Thời gian vừa qua phải tất bật chuẩn bị cho lễ cưới, chắc hẳn cô ấy đã rất mệt. Lục Tôn đến cạnh giường, khẽ vuốt mái tóc mềm rồi hôn lên trán Khánh Hạ. Anh khẽ thì thầm:
- Nghỉ ngơi đi, bảo bối.
...----------------...
Gần 8 giờ sáng, tiếng nói chuyện rôm rả ngoài hành lang và những âm thanh chim chóc ngoài cửa sổ đánh thức Khánh Hạ. Cô uể oải vươn người ngồi dậy.
Nhìn bên cạnh mình trống trơn, không có Đại Úy, cô thở phào nhẹ nhõm.
Khánh Hạ nhìn lên đồng hồ treo tường. Cô hoảng hốt khi nhận ra bản thân mình đã ngủ đến tận 8 giờ. Lục gia có lẽ rất nghiêm khắc, nếu như không dậy làm bữa sáng cho bố mẹ chồng, có khi nào sẽ bị đày đi làm nô lệ khổ sai ở sa mạc không?
Cô gái vội vàng chạy ra mở cửa, đập vào mắt cô là hình ảnh một vài người giúp việc đang lau sàn và trò chuyện bên ngoài hành lang. Vừa nhìn thấy Khánh Hạ, họ lập tức gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3360772/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.