Chị! Sao hai vợ chồng anh chị cứ thi nhau đến phá bữa sáng của bọn em thế?
- Ồ thế à? Ai bảo em 5 giờ dậy sớm nhất nhà mà vẫn không chịu ăn với gia đình, cứ đòi ăn chung với Khánh Hạ. Đây là cái giá phải trả đó!
Lục Đại Úy xấu hổ quay mặt đi:
- Chị đừng nói bậy! Ra ngoài cho bọn em yên ổn đi!
Chị dâu cười ra vẻ đắc ý lắm, trước khi rời đi còn nói với Khánh Hạ:
- Em gái ăn ngon nhé! Thằng Lục Tôn mà bắt nạt em thì cứ báo cáo với anh chị!
Khánh Hạ ngồi nghe mà trong lòng thấy ấm áp vô cùng. Hóa ra Lục gia không kinh khủng như những gì cô nghĩ. Tất cả những nghiêm khắc, khó tính khi đứng trên sân khấu chỉ là vẻ bề ngoài.
Cho dù cô ngồi ở đây hôm nay là do "chọn bừa", nhưng cũng coi như là một phần của may mắn đi.
- Đ-Đại Úy!
Khánh Hạ bẽn lẽn gọi chồng, vẻ mặt rất nghiêm túc. Lục Tôn vừa nhai vừa nhướn mày:
- Hửm?
- Sáng nay quản gia có đưa cho em cái điện thoại...
Không đợi cô gái nói hết câu, Lục Tôn đã hiểu ý, tỉnh bơ đáp:
- À, tặng em đó. Dùng đi.
- Nhưng... món quà này đắt tiền quá...
- Không sao, sau này em đừng lo về tiền bạc nữa. Nghĩ cách tiêu tiền hộ tôi là được.
Khánh Hạ nghe xong thì hai mắt đen láy tròn xoe. Đối với người có đầu óc đơn giản như cô, tình huống này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-uy-co-em-be/3360773/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.