Chương trước
Chương sau
Bên kia Đạo Nhân vừa mới rời đi đang chống quải trượng quay lại.
- Mẹ, bưng canh sâm vào nhà xí làm gì. Lão Lục, giúp một chút, chỉ bản đạo sử dụng cái đai lưng này một cái.
Hắn cà nhắc chống quải trượng đi đến, một bên này Đạo Nhân con cóc đang di chuyển cặp chân ngắn nhỏ của mình đến, mắt ếch lập tức trừng lớn, nhịn không được lên tiếng mắng một câu.
- Con mẹ nó chứ.
Quải trượng vung đến đánh vào cả người hắn, làm viên đan hắn đang cầm trong tay lập tức bị văng ra ngoài.
- Không...
Đạo Nhân con ếch lập tức gào lên trừng to cặp mắt ếch của mình nhìn viên đan đang bay theo hình vòng cung bay vào trong viện.
Tủm.....
Viên đan rơi vào chén canh sâm để trên bàn, khiến một vài giọt canh bắn ra ngoài, bỗng một bàn tay duỗi ra đem toàn bộ canh trong chén, uống sạch.
- Ừm..... Hương vị cứ là lạ thế nào nhỉ?.....
- Sư phụ, ngươi thế nào?
- Lão phu... Không có việc gì.....
Hắn nhẹ nhàng lúc lắc thân hình nhỏ bé của mình, tâm thần hắn lúc này thần bay lạc phách lên chin tầng mây rồi, lúc này hắn chỉ muốn bỏ đi thật xa, thật xa.
Là người tập võ, Tả Chính Dương nghe lời người gác cổng không sót câu nào, khẽ bật cười rồi liếc con cóc trong tay, hôm nay tới làm theo thông lệ, nếu như đến nhà bái phỏng thì mọi chuyện sẽ khác.
Con cóc trong tay hai má đang phồng rất căng, giống như đang rất tức giận, trừng lớn đôi mắt cóc nhìn qua.
- Đã lớn như vậy, còn thông nhân tính rồi? Khó trách Lục thư sinh muốn nuôi nó.
- Hôm qua tại phủ nha đã bắt được Yêu Đạo nhưng vẫn không lấy được bất cứ bằng chứng gì, vì vậy đến đây mạo muội hỏi Chu học sĩ, mặt khác người này còn liên quan đến yêu pháp án giết người tại Huyện Phú Thủy năm đó, dù sao học sĩ cũng biết, người thì có người tốt kẻ xấu, trong giới tu hành cũng thể có người lợi dụng pháp lực làm việc xấu cũng hết sức bình thường.
Chu Thiến khẽ gật đầu.
- Tổng bộ nói không sai.
Hắn gõ vào cửa viện vài cái, cũng không tự tiện đi vào, chốc lát, người gác cổng tới, nhìn một thân đồng phục bộ khoái của hắn.
- Vị bộ đầu này đến Chu Phủ có chuyện gì?.
- Có một vụ án cùng Chủ phủ có quan hệ, ta đến muốn dò hỏi một chút.
Nghĩ đến Lục Lương Sinh là người trong tu hành, nuôi một loại động vật kỳ lạ cũng là chuyện bình thường, ai biết dùng để làm gì, lỡ như nó có tác dụng làm dược hiệu thì sao.
Sau một lúc người gác cổng cũng quay trở lại, còn dẫn theo một tên quản sự dẫn hắn vào trong phủ, trong phòng khách, Chu Thiên sớm từ thư phòng đối diện đi qua, hai người gặp mặt chắp tay nhau chào hỏi, bất quá Tả Chính Dương mở lời trước.
- Tổng bộ Hà Cốc Quận - Tả Chính Dương, gặp qua Chu học sĩ!.
Tả Chính Dương xách theo con cóc, hai tay làm lễ nói.
- Vị bộ đầu đợi một chút, ta lập tức vào thông báo ngay.
Người gác cổng liếc trong tay Tả Chính Dương đang xách ngược một con cóc, hắn xoay người rời đi, một bên lắc đầu lẩm bẩm: Bây giờ đang có mốt lấy cóc làm quà tặng lễ sao?
Ánh mắt liền chuyển đến tiền viện, hồ lô tạm thời không cần mang theo, hắn xoay người hướng địa phương vắng nhảy chạy như bay, thở hồng hộc chuồn êm ra ngoài cửa viện.
Quay đầu nhìn thoáng qua cửa viện Chu Phủ cao ngất.
Hãy đợi đấy, lão phu nhất định sẽ trở lại.
Lão nhân để cho thị nữ dâng trà, điểm tâm, đưa tay mời đối phương ngồi xuống, nâng chén trà nhẹ nhàng thổi trên mặt nước.
- Bộ đầu hôm nay đến chắc là dò xét quan hệ của lão phu và Trương Phủ?
Tả Chính Dương gật gật đầu.
Tả Chính Dương lơ đễnh, mặc dù chưa thấy qua thuật pháp, nhưng đường đường võ nhân huyết khí tràn đầy, tự nhiên không sợ, bất quá vẫn có chút hiếu kỳ.
Lúc này đang còn là mùa hè, chỉ là một họa sĩ trong viện tai sao lại nói âm lãnh?
- Hừ! Còn không phải tổng bộ bắt được Yêu Đạo gây nên, chổ ở của con gái ta ở bị lệch mái hiên, bị Yêu Đạo thi triển yêu chú suốt ba tháng.
Lục Lương Sinh chép miệng một cái, nhìn nhìn đáy chén, hắn nhìn thấy một con cóc đang nằm trong sân, vội vàng buông chén xuống, đứng dậy kính cẩn kêu một tiếng.
- Sư phụ.
Dưới mái hiên, ánh mắt Đạo Nhân con cóc đờ đẫn, đôi môi không ngừng run run, bên tai còn có thanh âm Tôn Nghênh Tiên.
- Tựa như là của Lương Sinh, chạy thế nào ra tới đây, đi qua trả lại cho hắn mới được...
Buổi sáng giờ Tỵ, Tả Chính Dương nhờ người chăm sóc con ngựa, nhặt con cóc trên mặt đất đi lên thềm đá.
Nhìn vào cửa viện cũng có thể đoán ra được tích cách của chủ nhân, lần này đến đây có rất nhiều sự tình để hỏi người thư sinh trong viện kia.
Tức chết lão phu, còn gì là thiên lý trên đời.
Nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ một tiếng, liền nhìn về phía viện, hai bàn tay nắm lấy vài cọng cỏ tức tối bức mạnh.
Lẽ nào lại như vậy... Không được..... Tiếp tục như vậy nữa, lão phu sẽ không có cách nào khôi phục tu vi, phải tìm cách thoát khỏi tên đồ đệ này mới được.
Ộp...
Hả?
Tả Chính Dương xuống ngựa, thuận tay đem con ếch nhấc lên.
Tả Chính Dương đứng dậy, lung lay con cóc.
- Hôm trước có duyên gặp mặt, ta và Lục Lương Sinh chính là đồng hương.
- Ừm, mời vào bên trong, hắn ngay tại sườn viện, bất quá nơi đó có chút âm lãnh, Bộ đầu đi qua đừng nên trách.
Nhưng mà nháy mắt quay lại, trong tầm mắt là một đôi móng ngựa đang hạ xuống, dừng thẳng ngay trước mũi con ếch, hắn nhìn lên, một người bộ khoái trên lưng ngựa cũng nhìn xuống.
Nhìn thẳng hắn.
Con cóc Đạo Nhân vội vàng nằm xuống, cuộn thành một đống, nâng lên hai má.
Người làm trong nha môn, đối với quan lại quyền quý trong thành bao nhiêu là biết rõ một phần, giống như Chu Thiến trước mắt, từng là đại học sĩ đi lên kinh sư long các soạn văn, đắc tội quan viên trong triều, mới bị đẩy thôi chức, nản lòng thoái chí trở về quê nhà Hà Cốc Quận, bất quá hắn lại có hai đứa con một văn một võ, đều đang nhậm chức trong quân đội và Lại Bộ.
Trong một cái quận nhỏ như thế này thì thân phận của hắn cũng là quá hiển hách rồi.
- Nguyên lai là Tả tổng bộ, mời ngồi!
Lão nhân đối với việc thẩm tra cũng rất phối hợp, thần sắc Tả Chính Dương trang nghiêm nghe Chu Thiến trả lời, những cái cần biết hắn cũng đã biết rồi, chỉ bất quá thẩm tra đối chiếu một cái mà thôi.
Gần phân nửa thời thần trôi qua, nên đàm luận cũng đều nói xong, Chu Thiến nhìn con cóc trong tay đối phương, vuốt râu đứng lên.
- Hình như Tổng bộ còn muốn đi tìm Lục Lương Sinh? Các ngươi có quen biết sao?
- Này lão cóc kia, đồ đệ ngươi đang gọi đấy, còn làm ngơ nữa à.
Chậm rãi đứng lên, lay động nhoáng lên đi ra bên ngoài.
Lục Lương Sinh cùng Đạo Nhân liếc nhau, vội vàng mở miệng hô.
Chu Thiến phủi phủi ống tay áo hừ một tiếng.
- Cuối cùng bị Trương Đông Minh hại, cũng may bên kia có Lương Sinh ở lại, nên không đến mức hoang phế.
Nói xong, cũng không nói thêm nữa, chợt,ra lệnh người hầu ở phía trước dẫn đường, Tả Chính Dương theo ở phía sau, hơi có chút hiếu kì đối với cái sườn viện kia.
Trung đình cũng không lớn, hoa cỏ cây cối phong phú, đại khái là yêu thích của lão nhân, ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống đến, hồ điệp, ong mật bay lượn, muôn hoa khoe sắc, có người khi đi tới, tứ tán bay đi, không lâu liền trở về.
- Đại nhân, phía trước chính là sườn viện.
Người hầu dẫn đường chỉ vào chỗ rẻ một cái lối nhỏ cuối cùng.
- Lão gia trước đó từng có phân phó, không có chuyện không được quấy rầy chỗ ở của Lục Công Tử, tiểu nhân chỉ có thể đến nơi này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.