Nếu là quy củ trong phủ, Tả Chính Dương cũng không hỏi nhiều, xách theo con cóc nhanh chân hướng cánh cửa bên kia đi đến, vượt qua một con đường nhỏ trải đầy đá, một trận hàn ý đánh tới, nhào vào trên mặt.
Bên ngoài rất nóng, nơi này lại mát mẻ, Lục Lương Sinh thật biết cách hưởng thụ.
Trước mặt một chén trà nghi ngút khói đang để trên một cái bàn con, một cái giá vẽ đang được dựng lên, Lục Lương Sinh cầm bút lông ngồi ở đằng kia, tô tô vẽ vẽ, dưới mái hiên là Tôn Nghênh Tiên mang lấy quải trượng toàn thân đầy băng vải,.
Bức họa đã hoàn thành, Lục Lương Sinh hạ bút, cầm quyển « Sơn Hải Đồ Chí » bỏ sang bên cạnh, đứng lên.
- Tả bộ đầu.
Đạo Nhân dưới mái hiên xoay cổ nhìn thoáng qua, hừ hừ, nghiêng người sang tiếp tục phơi nắng.
Bộ đầu bên kia đi tới mắt nhìn Đạo Nhân, cười nói: - Xem ra ngươi vẫn còn để tâm đến hiểu lầm ba năm trước.
- Hiểu lầm?!.
Con mắt Tôn Nghênh Tiên trừng qua lớp băng vải.
- Đó là hiểu lầm sao? Ngươi cưỡi ngựa đuổi theo ta mấy ngọn núi, ta buộc phải độn thổ vào trong đất, vừa mệt vừa khát, khắp nơi đều là tản đá, rễ cây, kém chút một hơi không có đi lên, trực tiếp chôn trong đất!!
- Không được, thân phận lão phu cỡ nào, há có thể... Oành!
Đột nhiên một tiếng vang vọng truyền đến, con cóc cả kinh trượt chân, đầy miệng nuốt vào cặn bã đáy chén, mắt cóc trừng lớn nhìn chằm chằm đáy chén, phần môi gian nan gạt ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tuy-quoc-su/1483674/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.