Hôm bế mạc triển lãm nhiệt độ ở Bắc Kinh đã lên đến hai mươi tư độ. Nhánh hạnh đỏ nghiêng nghiêng, gió xuân thổi tung lớp hoa dương xốp nhẹ phủ đầy mặt đất.
Mạnh Gia nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, đến chiều, nhân lúc trời đẹp nắng nhẹ cô mang bản báo cáo thực tập đi xin đóng dấu.
Thật ra thì không cần tự mình đi. Chung Túc Thạch đã nói sẽ mang về giúp nhưng Mạnh Gia không chịu.
Cô nằm nghiêng trên người anh, nói: “Anh mang đi đưa cho Chủ nhiệm Vạn, chẳng phải sẽ lộ quan hệ của chúng ta sao? Em sợ người khác bàn tán bất lợi cho anh.”
Chung Túc Thạch chống đầu cười khẽ, cúi mắt nhìn cô: “Tiểu Mạnh nhà chúng ta xem ra rất để tâm đến danh tiếng của anh hả?”
Cô để tâm. Tất cả mọi thứ của anh, cô đều để tâm.
Chính vì vậy cô mới không muốn anh vì mình mà dỡ cả nóc nhà họ Chung lên, biến thành một kẻ hỗn xược không chút kiêng dè.
Đó là câu trả lời trong lòng của Mạnh Gia.
Nhưng trong căn phòng phủ ánh đèn lờ mờ giữa đêm sâu tĩnh lặng, cô lại nói với giọng cố làm ra vẻ thoải mái: “Em là sợ bị liên lụy đó chứ. Rõ ràng em tự thi đậu mà bị nói thành dựa cửa sau thì oan uổng biết bao.”
Chung Túc Thạch lắc đầu: “Được rồi, không để anh làm phiền em nữa, tự đi đi.”
Mạnh Gia đã báo trước với văn phòng, đúng lúc gặp được Chủ nhiệm Vạn, cô đẩy báo cáo tới:
“Đã xin chữ ký của Tổng Giám đốc Chung rồi ạ.”
Chủ nhiệm Vạn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669287/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.