Sau khi về nước, nhờ có công của Diệp Dận, Chung Linh tránh được những lời cằn nhằn của các bậc trưởng bối trong nhà, cuộc sống trôi qua hết sức thong dong.
Cô mời Mạnh Gia đi trà chiều ba lần, bên kia chỉ đồng ý một lần, lại còn phải xin Trịnh Đình cho tan làm sớm một tiếng, sau khi vừa ra khỏi hội trường.
Mạnh Gia được phân về bộ phận hành chính, lãnh đạo trực tiếp là Trịnh chủ nhiệm, nói thật thì cả hai bên đều có chút gò bó.
Lúc Chung Túc Thạch đưa cô qua chỉ dặn: đừng phân biệt đối xử, việc gì cần làm cứ để Mạnh Gia làm.
Trịnh Đình thì nhăn hết cả trán, cả đời chưa từng ôm quả bom nổ chậm nào thế này, sắp lo đến bạc cả đầu rồi.
Nếu là tam tiểu thư thì còn dễ nói, Chung Linh mà làm nũng kêu ca thì cũng chưa chắc lay chuyển được Chung Túc Thạch.
Nhưng Mạnh Gia thì khác, chỉ cần cô hơi nhíu mày vị kia sẽ bắt đầu tự xét bản thân sai ở đâu, hận không thể moi cả tim gan ra mà dỗ dành.
Nếu thật sự công bằng công chính để Mạnh Gia tăng ca liên miên, thì mặt ngoài Chung Túc Thạch có thể không nói gì, nhưng trong lòng chưa chắc không có ý kiến.
So với vậy, khó xử của Mạnh Gia nhẹ hơn nhiều, cô chỉ là còn chưa quen với sự chuyển đổi thân phận.
Ngày thường gặp riêng, quen miệng gọi là “chú Đình”, nên đôi lúc không kịp sửa, nhưng đây là nơi công sở mà.
Song qua gần hai tháng, Trịnh Đình phát hiện ra: con bé Mạnh Gia này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669286/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.