Chờ bước chân anh dần xa, sau cánh cửa phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào dưới vòi sen.
Lúc này Mạnh Gia mới mở mắt. Vì giữ nguyên một tư thế quá lâu, cả cánh tay cô tê cứng đến mức không còn cảm giác.
Cô vén chăn, chân trần lạch bạch chạy xuống giường, tới tủ cạnh cửa sổ nâng ly rượu ngủ của Chung Túc Thạch lên, uống một ngụm.
Rượu cay xè khiến cô nhăn mặt, nhưng vẫn nuốt xuống bụng, khẽ mím môi rồi vội vã quay lại nằm xuống chiếc giường bốn cột.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra, Chung Túc Thạch mặc đồ ngủ bước ra từ trong.
Thấy ánh đèn trong phòng quá sáng, sợ ảnh hưởng cô nghỉ ngơi anh tắt bớt hai ngọn đèn, buông xuống một bên rèm giường.
Anh liếc qua chiếc ly thủy tinh miệng tròn dày cộm kia.
Nó vẫn nằm yên trên tủ như cũ, chỉ là lượng rượu trong ly vơi đi một chút.
Chung Túc Thạch nghiêng đầu, liếc nhìn người đang nằm trên giường, Mạnh Gia vẫn nằm nguyên tư thế ban đầu, thậm chí còn ngay ngắn hơn trước.
Trong đêm lạnh trắng ngần dưới ánh trăng, anh khẽ cười một tiếng qua mũi, môi hơi nhếch lên.
Hôm nay lạ thật, bình thường ngủ đâu có ngoan như vậy? Diễn cũng giống thật đấy.
Chung Túc Thạch cầm điện thoại, ra thư phòng gọi cho Chung Linh.
Cô đang ngồi trong góc quầy bar lắc xí ngầu, tiếng nhạc rock rung chuyển cả mặt đất, căn bản chẳng nghe thấy gì.
Chung Túc Thạch gọi hai cuộc, rồi mất kiên nhẫn, ngồi một mình dưới lầu uống nửa ly rượu.
Lúc chuẩn bị lên lầu, Chung Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669288/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.