Cuộc gọi thông báo trúng tuyển thực tập tại tập đoàn đến vào một chiều thứ Ba, Mạnh Gia khi đó vừa mới ghé qua Hải Điến.
Từ khi học lên năm hai cao học, cô vẫn đều đặn dạy ở một trung tâm luyện thi tiếng Anh, là lớp tăng điểm thi đại học, mỗi tuần ba buổi.
Sắp đi thực tập rồi, dạy xong tiết cuối cùng chiều nay Mạnh Gia cũng chính thức tạm biệt nơi này.
Mấy cô bé trong lớp đều quyến luyến không nỡ, giờ nghỉ còn cầm sổ đến xin chữ ký và lời chúc từ cô.
Mạnh Gia ngồi bên cạnh bục giảng, dùng nét chữ mềm mại và ngay ngắn của mình, kiên nhẫn ký từng trang một.
Dạy xong, cô thanh toán tiền lương với bộ phận tài vụ, lúc xuống dưới lầu lại nghe thấy những âm thanh lộn xộn ấy vang lên.
Tầng dưới là lớp học cello, toàn là mấy đứa trẻ con mới chập chững bước vào cánh cổng âm nhạc.
May mà sàn cách âm tốt, không thì mấy tiếng kéo đàn r*n r* đến đứt hơi kia cũng đã vọng lên trên.
Cái gọi là “âm thanh thanh cao” ấy, là do Chung Túc Thạch nói ra.
Hôm đó anh đến đón Mạnh Gia, đi nhầm tầng nên ngồi ở hành lang ngoài lớp, nghe suốt hai mươi phút âm thanh lộn xộn ấy.
Trong đó còn lẫn cả tiếng phụ huynh quát tháo, trẻ con khóc nức nở, và tiếng giáo viên răn dạy hết lần này đến lần khác.
Mạnh Gia tìm đến, vỗ vai anh, “Ngồi đây không ồn sao?”
Chung Túc Thạch lắc đầu, mặt mày đau khổ đến cực điểm, vẫn không quên giỡn, “Âm thanh thanh cao đấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669284/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.