Dưới hành lang ánh đèn lấp loáng, Mạnh Gia bước qua rèm lụa xanh và bình phong ngọc bích đi vào tiền sảnh, bên trong là một phòng đầy những công tử con nhà danh giá.
Cô khẽ để ý, đảo mắt một vòng cũng không thấy bóng dáng Ngô Tuấn, đoán chừng là ngại không dám ra mặt.
Tối nay, chủ tiệc là Hạ Nguyên Dã, anh ta mỉm cười thoải mái, đang ngồi cùng với Chung Túc Thạch.
Trong phòng ấm áp, Chung Túc Thạch đã cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, khoác ngoài là áo gi-lê xám nhạt ôm sát eo, càng tôn lên vai rộng và đôi chân dài của anh.
Hai người mỗi người cầm một điếu thuốc, thỉnh thoảng nghiêng đầu sát lại gần nhau, khi nói đến đoạn cả hai đều hiểu, thì cùng bật cười đầy ăn ý.
Khả năng đối nhân xử thế, sự khéo léo trong ứng phó với tình thế của Chung tổng từ trước đến nay, Mạnh Gia vẫn luôn tự thấy mình không thể bì được, ngay cả làm học trò của anh cũng còn chưa đủ tư cách.
Bất kể những năm trước, hai người đã từng tranh đấu quyết liệt thế nào, thì trong chốn danh lợi trường yên ả trên mặt, mà thực ra sóng ngầm cuồn cuộn phía dưới này, Chung Túc Thạch vẫn luôn dành đủ thể diện cho nhà họ Hạ trước mặt người ngoài, miệng không quên gọi một tiếng “Hạ đại ca”. Chưa từng sơ suất về lễ nghĩa dù chỉ một chút.
Anh luôn là người cực kỳ tiết chế, lại giỏi che giấu. Những quy tắc khắt khe được tuân thủ nghiêm ngặt đã trói buộc chặt chẽ nội tâm anh, luôn nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669283/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.