Trong phòng ngủ ấm áp, hương thơm thảo mộc dịu nhẹ tỏa ra, mang theo vị thanh mát của mưa lướt qua chóp mũi. Nghe xong, Mạnh Gia còn ngái ngủ bảy phần khẽ cười một tiếng: “Anh lúc nào cũng nói kiểu đó cat.” Nhưng Chung Túc Thạch nghiêm giọng, không có chút đùa cợt nào: “Nghiêm túc nào, đừng cười. Không ai giỡn với em cả, anh đang rất căng thẳng.” Cô chống tay ngồi dậy một chút, rời khỏi vòng tay anh: “Anh căng thẳng cái gì chứ?” Chung Túc Thạch xoa đầu cô: “Anh lớn hơn em nhiều, lại chẳng giỏi theo đuổi mấy cô gái trẻ, trong lòng cứ thấy thấp thỏm.” Mạnh Gia lại nghiêng người nằm xuống, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng: “Đồng chí lão Chung à, anh có được nhận thức đó là tốt lắm rồi, giữ vững nha.” Cô biết Chung Túc Thạch đang mong cô dỗ dành anh, nhưng cô lại cố tình không nói. Chung Túc Thạch có một tật, nói tốt thì là khiêm tốn, mà nói xấu thì là quá khiêm nhường. Đây là thói quen do anh được tôi luyện từ nhỏ trong khu tập thể lớn, lại quanh năm lăn lộn nơi chốn danh lợi, để lại hậu quả. Từ nhỏ đã thấm nhuần giáo huấn của ông cụ Chung Văn Đài, mọi việc phải khiêm nhường, không dễ dàng để lộ chút kiêu ngạo nào. Mạnh Gia ở bên anh lâu như vậy, những lúc anh hơi “buông thả” thật sự rất hiếm, nhưng cô lại rất thích những khoảnh khắc ấy. Chung Túc Thạch bất ngờ cúi đầu xuống, khẽ "chậc" một tiếng: “Nhưng em cũng phải thể hiện thái độ đi chứ, anh nói vậy là muốn em an ủi anh mà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669282/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.