Chung Túc Thạch vỗ nhẹ lưng cô, bàn tay dịu dàng như gió thoảng, từng nhịp từng nhịp đều đặn, “Ngoan, để lão Khổng đưa em về trước đã.”
Mạnh Gia ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt phủ đầy sương mù mông lung, “Vậy hôm nay anh có về không?”
“Em ở nhà, đương nhiên anh sẽ về,” Chung Túc Thạch bật cười, dùng mu bàn tay khẽ gảy nhẹ lên má cô, “Không về thì anh còn đi đâu được nữa chứ?”
Cô gật đầu, giọng nhỏ nhẹ như tiếng oanh hót giữa rừng, “Vậy em chờ anh.”
Câu nói ấy khiến tim Chung Túc Thạch run rẩy, cổ họng căng lên, anh nuốt xuống một ngụm, tay xoa mái tóc cô, “Đừng lo, không sao đâu.”
“Ừm. Em biết mà.”
Xe chạy tới chân núi Hương Sơn, Chung Túc Thạch chuyển sang xe thư ký Lâm, đi thẳng vào trong viện.
Mạnh Gia tựa đầu vào cửa sổ xe, tay buông thõng, ngồi bất động. Khi tới ngoại thành phía Tây, từ xa mây giăng kín núi, một vầng trăng lưỡi liềm treo nơi chân trời.
Lão Khổng tắt máy, thấy cô mãi chưa xuống, liền nhắc, “Gia Gia, tới rồi.”
“À, vâng. Chú về đi ạ.”
Mạnh Gia bừng tỉnh, mở cửa xe bước ra, bước chân hơi loạng choạng.
Cô cởi áo khoác, vứt lên tay ghế sofa, cả người như bị rút cạn sức lực ngồi phịch xuống.
Cuối cùng cũng đến rồi sao?
Chương hồi ký tươi đẹp mà cô cẩn trọng gìn giữ, như bước trên băng mỏng giữa gió tuyết cuộc đời, giờ sắp đến hồi kết, phải không?
______
Thư ký Lâm dừng xe trong viện, vừa bước xuống đã mở cửa cho Chung Túc Thạch, “Chung tổng.”
Chung Túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669281/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.