Ánh đèn trong phòng mờ mờ lay động, khuôn mặt của Mạnh Gia tựa vào ngực anh, cô cắn ngón tay cười khẽ.
Chung Túc Thạch đưa tay luồn vào mái tóc cô: “Em chờ ở đây cả ngày nay à?”
Mạnh Gia lắc đầu: “Không có, em làm mấy việc riêng của mình, chỉ chờ một lúc vào buổi tối thôi.”
Nói xong, cô bỗng ngẩng đầu lên: “Sao lần này anh trở về vẫn là cấp phó vậy?”
Chung Túc Thạch bật cười nhẹ: “Đổi sang cơ quan lớn hơn mà, vị trí này đã là lý tưởng lắm rồi.”
Người trong tập đoàn vẫn hay đùa, nói rằng mấy năm nay anh đã luân chuyển qua ba nơi, rốt cuộc vẫn không thoát được “mệnh phó tổng ngàn năm”.
Mạnh Gia nói: “Trong lòng anh không thấy khó chịu chứ? Đừng có giấu mãi.”
Chung Túc Thạch bất ngờ ghé sát lại, giọng trầm khàn: “Anh thấy thoải mái chết đi được, nhất là vừa rồi.”
Mạnh Gia cắn mạnh lên vai anh một cái.
Anh bật cười, giữ lấy cô: “Em vẫn còn trẻ, chưa hiểu đâu. Làm cấp phó cũng có cái hay của nó, trời có sập cũng không đến lượt mình gánh. Giờ tình hình này làm người đứng đầu không dễ, hơi tí là bị cấp trên truy trách nhiệm.”
Mạnh Gia nghiêm mặt phản bác: “Em không còn là trẻ con nữa, em học cao học rồi!”
Chung Túc Thạch vờ ngơ ngác: “Ồ, tiểu thư nghiên cứu cái gì thế?”
Cô vươn cổ sát vào tai anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghiên cứu làm sao ăn tươi nuốt sống anh!”
Chung Túc Thạch bật cười sảng khoái.
Sau khi tắm xong, Mạnh Gia nằm trên giường gần như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-tieu-thu-ho-manh-vong-nhuoc/4669280/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.