Ngược lại là Phó Cảnh Ngộ ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Cậu ra ngoài đi.” 
Tưởng Sâm đành đáp lại: “…Vâng” 
Không biết tại sao, hắn mơ hồ cảm thấy rằng Phó tiên sinh có chút mất hứng. 
Hắn không nói sai cái gì chứ? 
Ôm lấy ý nghĩa này, Tưởng Sâm khép cửa phòng lại. 
Trong phòng chỉ còn lại hai người là Phó Cảnh Ngộ và Diệp Phồn Tinh. 
Diệp Phồn Tinh cúi đầu, đè xuống giác muốn khóc, nghe được Phó Cảnh Ngộ nói, “Nếu cô muốn khóc, có thể khóc đi.” 
Lúc trước, thời điểm Diệp Phồn Tinh vay tiền hắn, hắn còn đang suy nghĩ tại sao. 
Dù sao, ở trường hợp bình thường, học phí phải là chuyện bận tâm của cha mẹ mới đúng. 
Bây giờ thì, hắn đã hiều rồi. 
“…” Diệp Phồn Tinh vốn có thể khống chế cảm xúc của mình, sau khi Phó Cảnh Ngộ nói như thế, không thể nhịn được nữa. 
Tại thời điểm con người đang yếu đuối, chỉ cần có người an ủi, cảm xúc bi thương của bản thân sẽ bị phóng đại lên . 
Nàng khóc rất lâu, khóc xong mới phát hiện, Phó Cảnh Ngộ vẫn một mực ngồi bên cạnh nàng. Đột nhiên Diệp Phồn Tinh đang nằm trên giường cảm thấy rất mất mặt, không nói câu nào. 
Đây là lần đâu tiên nàng ở trước mặt người không quen biết, khóc đến ngu người như vậy. 
Nàng lén ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện Phó Cảnh Ngộ đang đọc sách. 
Dường như cũng không đem chuyện này để ở trong lòng. 
Nàng nhìn pcn, mở miệng, “Đại thúc” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-thuc-nhe-nhang-hon/2670340/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.